Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1730 : Lời nói dối
Ngày đăng: 17:03 30/04/20
“Trong hiện thực tôi cũng đã từng đến phòng nghiên cứu.”
Tôi chưa kịp đáp lời thì Hứa Cửu đã chen vào trước.
Hoan Quang hờ hững nhìn Hứa Cửu một cái: “Tôi biết cậu đã từng đến. Vừa rồi cậu ta nói cậu ta từng xem hồ sơ của phòng nghiên cứu.”
“Hả?” Hứa Cửu vẫn chưa hiểu lắm.
Anh ta nói chen vào như thế nên đã cho tôi thêm thời gian để suy xét.
Có cần thừa nhận tôi là người quen biết Thanh Diệp không? Đây là điểm mà tôi luôn1phân vân trước giờ.
Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp từng bại lộ ở trên mạng, chuyện này cũng là do lần livestream của Chuyên gia tự tìm đường chết khiến không ít người biết đến cái tên này, cũng biết chuyện thành viên của phòng nghiên cứu mất tích, phòng nghiên cứu bị bỏ hoang.
Nhưng chuyện ấy đã nhanh chóng biến thành sự kiện quái dị, chuyện ma ám ở nông trường bỏ hoang ngoài ngoại ô phía Tây đã phủ lấp những thông tin về Thanh8Diệp. Rất nhiều thông tin trên mạng cũng đã bị khóa, chủ đề ấy đã chấm dứt.
Sau đó, Chuyên gia tự tìm đường chết lại làm một lần livestream mới, kéo người đến núi Quảng Nguyên. Nữ nhà báo kia sau khi chết đã biến thành hồn ma, dùng sức mạnh của hồn ma che lấp chuyện xảy ra ở núi Quảng Nguyên.
Chuyện này chồng lên chuyện kia như thế, nên rất khó nói còn có bao nhiêu người còn nhớ đến Thanh Diệp.
Nhóm Hoan Quang chắc chắn là người2biết Thanh Diệp, nhưng chưa chắc biết được người của phòng nghiên cứu đã “biến mất”.
Trong tình hình hiện tại, cho dù họ không có ở đây, thì việc tôi có muốn liên hệ với nhóm Ngô Linh hay không cũng cần phải suy nghĩ cẩn thận.
Trong không gian của trò chơi, mọi thứ đều bị “trò chơi” giám sát và khống chế.
Tôi không thể tùy tiện kéo Thanh Diệp vào rắc rối.
Hoan Quang đã lại đặt sự chú ý lên người tôi.
“Phải, từng xem hồ sơ. Nơi đây trong4hiện thực đã bị bỏ hoang, rất nhiều năm chẳng có ai ở.” Tôi đưa ra lựa chọn.
Hoan Quang kinh ngạc.
Hứa Cửu thì lập tức kêu lên: “Cái gì?!”
“Không lẽ chết rồi?” Tần Sơ rầu rĩ hỏi: “Nơi đây là do họ đang giở trò chăng?”
Hứa Cửu nói ngay: “Phải không đó?” Dứt lời, anh ta lại tiếp: “Tôi thấy họ là những người rất tốt. Rất lịch sự, còn có lòng giúp chúng tôi rất nhiều.”
Xác của người chơi nữ kia cũng đang ở sát vách.
“Cái này, chắc được chứ?” Hứa Cửu mừng rỡ nói.
“Sẽ bị nghĩ thành giả tạo đó…” Hoan Quang đã dịu giọng lại.
“Ít nhất cũng có thể chứng minh có án mạng xảy ra. Chắc chắn sẽ có người đi tìm chúng ta.” Tôi nói.
Ba người họ im lặng một lát.
Hứa Cửu đã đi dựng một cái xác lên.
“Camera dùng được.” Tần Sơ nói, mở camera máy tính lên.
Tôi lùi lại một bước, rời khỏi phạm vi của camera.
Hoan Quang để ý thấy điểm này, lập tức nhìn sang tôi.
“Thân phận của tôi không tiện lắm. Tôi đang làm việc cho chính phủ.” Tôi nói.
Hoan Quang vẫn nhìn tôi chằm chằm, hai người kia cũng đã nhìn qua.
Tôi nhún vai: “Tôi là người của cục quản lý nhà đất. Trong hiện thực đã tiếp xúc với phòng nghiên cứu, cũng là xuất phát từ lý do công việc. Các anh chắc cũng hiểu. Thứ mê tín như thế, thân phận của tôi không tiện liên quan đến.”
Hoan Quang hừ lạnh một tiếng, đầy khinh bỉ: “Cậu nghĩ nhiều thật nhỉ? Có niềm tin bản thân sẽ thoát ra ngoài được như vậy sao?”
“Không phải vậy.” Tôi thẳng thắn lắc đầu.
Tôi nào có sự tự tin ấy.
“Chỉ là, nếu tôi chết ở đây, người nhà tôi sẽ không biết đến những thứ ấy, sẽ không cần phải lo lắng sợ hãi.” Tôi hờ hững nói.
Sau khi chết tôi sẽ biến thành ma, có thể bảo vệ họ như trước.
Nếu thế giới thực sự ác hóa đến mức không thể ngăn cản nổi, tôi cũng hy vọng mình có thể bảo vệ được họ, để họ sống một cuộc đời bình thường, yên lành.
Còn chuyện sau khi chết họ có biến thành ma hay không, có chịu dùng thân phận hồn ma bắt đầu cuộc sống mới hay không thì đó lại là chuyện sau này.