Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1731 : Thất vọng
Ngày đăng: 17:03 30/04/20
Tôi phát hiện, cái suy nghĩ này đã bén rễ ăn sâu ở trong đầu tôi.
Tôi nghĩ đến Nam Thiên.
Tôi và Nam Thiên giống nhau y đúc về mặt này.
Thật ra1chúng tôi đều chưa từng hỏi ý kiến của người nhà, chỉ lựa chọn một con đường mà mình cho là tốt nhất và cố gắng dẫn theo họ bước tiếp.
Điều8này chưa chắc là đã đúng.
Nhưng khi nghĩ đến cha mẹ tuổi tác đã cao và em gái hoạt bát ngây thơ, tôi lại không muốn phá vỡ sự bình yên2này.
Tôi mong là sự bình yên này có thể kéo dài mãi.
Hình như những lời tôi nói đã chạm vào trái tim Tần Sơ.
Tần Sơ khẽ hắng giọng rồi nói: “Nếu4vậy thì có thể đừng cho tôi lên hình được không? Nhà tôi cũng có tí chuyện…”
Hoan Quang hừ một cách lạnh lùng, nhưng không có lên tiếng từ chối.
Hứa Cửu đã lên tiếng đồng ý một cách nhanh chóng, còn nói là anh ta làm một mình cũng được.
Hoan Quang đột nhiên nói: “Anh có điện thoại chứ? Chụp hình cho chúng tôi đi.”
Hứa Cửu ngây người: “Chụp hình chung sao? Chuyện này… Không có được hay lắm nhỉ? Lập Flag tuỳ tiện như thế không hay lắm đâu.”
Sắc mặt Hoan Quang trầm xuống: “Anh nghĩ gì vậy? Hai người họ đều không lên hình, đợi khi chúng ta ra ngoài rồi, anh phải giải thích thế nào về đống thi thể này đây? Anh muốn bị người ta xem là nghi phạm giết người duy nhất sao?”
Hứa Cửu lại không nghĩ như thế.
Lời này của Hoan Quang cũng không hẳn là vô lí.
Chúng tôi tự biết mình gặp phải hiện tượng quái dị. Nếu như được người khác cứu giúp thì người ra tay cứu chúng tôi chắc cũng sẽ biết được chân tướng sự thật. Nhưng những người khác thì chưa chắc.
Tôi và Tần Sơ đều từ chối lên hình, làm cho Hoan Quang nảy sinh mối lo lắng như thế, cũng không có gì lạ cả.
Tôi và Tần Sơ cũng không có ý kiến gì về chuyện này.
Hứa Cửu vẫn còn chưa hiểu lắm, nhưng ba người chúng tôi đã có chung một quyết định rồi, Hứa Cửu chỉ đành lôi điện thoại ra, bắt đầu chụp hình.
“Để tôi.” Hoan Quang thấy anh ta tay chân vụng về chỉ định chụp có một tấm hình tập thể thôi nên đã giật điện thoại lại, mở chức năng quay phim, nhìn thẳng ống kính và kể về những chuyện mà chúng tôi đã gặp phải, sau đó lại quay ống kính về phía tôi và Tần Sơ.
Hoan Quang khẽ liếm môi, hình như cũng không được khoẻ lắm.
Còn Tần Sơ trông như đang rất buồn ngủ.
Tinh thần của tôi vẫn còn khá tốt.
“Chúng ta không bị giết chết, nhưng chắc là sẽ bị bỏ đói chết ở đây…” Hoan Quang nói nhỏ.
“Chắc là không đâu… Chuyện này… Trước đây tôi từng đọc được một câu chuyện. Rất nhiều năm trước có người gặp nạn trên núi tuyết, cả đoàn bọn họ… À…” Hứa Cửu cố gắng tìm đề tài trò chuyện, nhưng nói một lúc lại bị khựng lại rồi.
Trông anh ta không giống như là không nhớ rõ diễn biến tiếp theo, mà chỉ cảm thấy là không nên kể tiếp mà thôi.
“Bọn họ ăn thịt người đúng không?” Tôi hỏi với vẻ bình thản.
Hứa Cửu há hốc mồm.
Hoan Quang nhìn về phía tôi với ánh mắt cảnh giác.
“Ở chỗ chúng ta, ít nhất còn có hai người này… Chắc là được nhỉ?” Hứa Cửu nhìn về phía thi thể của NPC.
Hoan Quang lập tức nhìn về phía Hứa Cửu với vẻ giận dữ.
Thần kinh Hứa Cửu hơi thô, anh ta nhìn sang Hoan Quang với ánh mắt khó hiểu.
Tần Sơ đột nhiên lên tiếng: “Lượt chia sẻ tăng lên rồi. Chắc là có ai đó đã chú ý đến.”
Giọng điệu của anh ta gấp gáp, nhưng mà không hẳn là do vui mừng, mà còn có thể là anh ta đang muốn nói lảng sang một chuyện khác để tránh cái đề tài khiến người ta bất an này.
Hoan Quang bận thao tác trên máy tính, xem qua những lượt chia sẻ gần đây nhất.
Có một bác sĩ pháp y nổi tiếng đã chia sẻ bài viết lúc nãy, nhưng nội dung mà ông ta đăng lên lại khiến chúng tôi cảm thấy bồn chồn bất an.
“... Kĩ thuật hoá trang rất tốt, nhưng mà có vài chi tiết không đúng lắm. Lượng máu chảy ra quá nhiều. Vị trí đó không có huyết quản…”
Làm giả.
Nếu bị gán cho mác như thế…
“Có cần khiêng cái xác nữ đó qua đây không?” Hứa Cửu hỏi.