Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1732 : Hồ Sơ
Ngày đăng: 17:03 30/04/20
Trong phòng rất im ắng, không có ai lên tiếng trả lời.
Tôi vẫn nghiêng về phía ý kiến đi tìm kiếm manh mối trong cái không gian này hơn. Nhưng tôi lại không thể nói cho ba1người còn lại biết là căn cứ nào để tôi đưa ra quyết định như thế.
Ba người họ suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là Hoan Quang cắn chặt răng, đưa ra quyết định.
Người ra sức8là Hứa Cửu.
Hoan Quang cũng phụ giúp một tay.
Lúc Tần Sơ đối diện với xác chết, sắc mặt trắng bệch, căn bản không dám đụng vào, còn đưa tay bịt miệng, trông như sắp nôn ra đến2nơi.
Cái xác chết đó cũng không được tính là rùng rợn lắm. Nhưng mà bản thân sự tồn tại của thi thể này vốn đã khiến người ta cảm thấy không được thoải mái rồi.
Hoan Quang và4Hứa Cửu nén cái cảm giác khó chịu này lại, mặt trắng bệch mà khiêng cái xác chết đó vào trong phòng để máy tính, mở ống kính lên và quay xác người phụ nữ.
Vẫn do Hoan Quang lên tiếng giải thích mọi chuyện, nhưng mà lần này, giọng Hoan Quang khá trầm đục, giữa chừng còn có một khoảng lặng rất lâu.
Vết thương do trúng đạn trên ngực người phụ nữ được quay cận cảnh.
Đoạn clip được đăng tải lên mạng, nhanh chóng nhận được sự chú ý của mọi người.
Tài khoản pháp y lúc nãy cũng là người đầu tiên nhìn thấy đoạn clip và đã đưa ra kết luận.
Là thật đấy!
Đương nhiên là thật rồi!
Bình luận, lượt chia sẻ dưới bài viết đó tăng vùn vụt.
Có rất nhiều người tưởng rằng Hoan Quang và Hứa Cửu là kẻ điên, sau khi bị người ta vạch trần xong liền ra tay giết người để có thể tăng lượt view.
Sắc mặt của Hoan Quang cũng trắng bệch như Tần Sơ vậy, Hứa Cửu ngây người ra, nhìn về phía ba người chúng tôi với ánh mắt không biết làm gì.
“Lần này, mọi người đã để tâm đến chuyện này rồi.” Tần Sơ lên tiếng, nói một câu này không biết có được tính là tin tốt hay không.
Cả đám chúng tôi rời khỏi phòng máy tính, đi đến phòng hồ sơ.
Tôi vẫn chưa biết là rốt cuộc ba người họ là đương sự trong sự kiện nào nên chỉ đành nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Hứa Cửu không cảm nhận được ánh mắt của tôi, vẫn còn đang than thở là trong phòng hồ sơ có nhiều hồ sơ thế.
“Trong này có bao nhiêu tập hồ sơ vậy? Sao không có dán tên? Đều được bọc bìa da đen…”
“Tổng cộng có 106 tập. Tôi đã đếm qua rồi.” Tôi lên tiếng trả lời: “Trong đó có tên, phải mở ra mới thấy được. Tôi chưa từng trải qua những chuyện này. Ba người các anh từng gặp phải chuyện gì? Có thể kể sơ qua được không?”
Tôi không có ấn tượng gì với ba người họ cả, nhưng cũng có thể là do trong hồ sơ không có ghi lại giọng nói và ngoại hình của bọn họ, hoặc là do thời gian qua lâu rồi, bọn họ đã thay đổi, thật ra tôi đã từng đọc được hồ sơ có liên quan đến họ.
“Lúc nãy có kể rồi mà, phòng gym của anh tôi bị ma ám.” Hứa Cửu nói.
Nếu là phòng gym thì tôi thật sự chưa từng đọc qua.
Tôi nhìn về phía hai người còn lại.
Tần Sơ có hơi chần chừ, hình như đang sắp xếp lại ngôn từ.
Hoan Quang không đếm xỉa đến tôi mà đưa tay rút một tập hồ sơ từ trên kệ ra: “Chuyện này không quan trọng. Nếu là game thì…”
Vẻ mặt anh ta thay đổi.
Tôi nhìn thấy tập hồ sơ trong tay anh ta, bên trong có một bức tranh của Bạch An vẽ một con mèo đen.
Là cái kia…
Tôi vừa mới nghĩ ra nội dung trong sự kiện này thì liền thấy Hoan Quang thay đổi sắc mặt.
Cùng lúc đó, bức tranh kia cũng có sự thay đổi.
Con mèo đen biến thành một tấm gương, phản chiếu ánh sáng.