Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1733 : Gương (1)
Ngày đăng: 17:03 30/04/20
Chiếc gương phản quang cực tốt, thoáng chốc đã chiếu sáng cả căn phòng.
Tôi nheo mắt, nhấc tay che luồng ánh sáng kia. Tinh thần cảnh giác dâng cao, khiến tôi như con hổ rình mồi, sẵn sàng sử dụng năng lực bất kì lúc nào.
Nhưng đến khi ánh sáng ấy lui dần, tôi vẫn chưa cảm thấy có nguy hiểm.
Tôi mở mắt trở lại, nhận thấy hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi.
Tôi không còn đứng trong phòng hồ sơ nữa, mà đang đứng trong một gian phòng khách rất bình1thường.
Đồ đạc trong phòng khá nhiều. Đồ gia dụng không nhiều, đồ vật linh tinh lại rất nhiều. Có đến mấy cái thùng chứa đồ, giỏ chứa đồ, xếp chất đống chẳng theo trật tự gì cả, giống như cố nhét đồ đạc vào một không gian có hạn hơn. Những món đồ được cất chứa đều rất bình thường, phần lớn là thực phẩm, hình như là đậu đỏ, đậu đen đã bóc vỏ và chưa bóc vỏ, nấm mèo, có cả những chai lọ gia vị, dưa muối. Bên cạnh8đó là những cốc, chai bằng nhựa… Tôi còn nhìn thấy bánh quy, sữa bò nguyên thùng, nhìn thấy trái cây chất đầy trong giỏ…
Ồ, có cả giấy báo…
“Đây là đâu?” Hứa Cửu hỏi.
Ba người họ cũng ở trong phòng khách, ai nấy đều kinh ngạc. Có điều vẻ ngơ ngác trên mặt ba người họ hơi khác nhau.
“Đồ ăn!” Hứa Cửu ngay lập đã mừng rỡ phát hiện ra.
Tôi tưởng anh ta đang nói bánh quy và trái cây. Dưa muối và đậu đỏ này nọ thì không thể ăn ngay,2chỉ có trái cây và bánh quy là có thể lót dạ. Nhưng tôi vừa quay đầu lại thì nhận ra anh ta đang nhìn về phía bàn ăn.
Trên bàn có đậy lồng bàn, bên trong có hai món ăn và một bát canh lớn.
Ánh mắt của Hứa Cửu di chuyển ra sau lưng tôi.
Tôi quay người lại liền nhìn thấy nhà bếp. Trên bệ rửa cạnh cửa nhà bếp có một cái nồi cơm điện.
“Ở đây là đâu thế?” Tần Sơ lặp lại câu hỏi tương tự, thấp thỏm nhìn về4phía Hoan Quang.
Hoan Quang đã thôi kinh ngạc, vẻ mặt đang thay đổi liên tục.
Khởi nguồn của mọi chuyện là từ bộ hồ sơ mà Hoan Quang mở ra.
Chính mắt tôi đã nhìn thấy sự biến đổi phát sinh từ bộ hồ sơ.
Ba chúng tôi chỉ có thể nhìn thấy rèm cửa sổ.
“Ở phía đối diện bên này, có một căn hộ cùng một khu dân cư, cùng một tầng lầu, ban công đối diện với ban công nhà chúng tôi. Họ treo một chiếc gương trên ban công nhà mình.” Sắc mặt Hoan Quang bắt đầu trở nên khó coi.
Cùng với lời kể của anh ta, phòng khách lại phát sinh biến đổi.
Chiếc bàn bày thức ăn mà Hứa Cửu rất quan tâm đã biến mất, rèm cửa cũng chẳng biết từ khi nào đã chuyển qua trạng thái mở ra, ánh nắng từ bên ngoài rọi thẳng vào.
Tôi nhận thấy những đồ đạc linh tinh trong phòng cũng đã ít đi, trái lại nhìn qua khung cửa sổ, trên ban công đang có những chồng giấy báo và không ít chai, bình rỗng, có cả một ít hoa và cỏ.
Căn phòng bất chợt trở nên thoáng đãng và sáng sủa.
Một luồng ánh sáng xuất hiện trên ghế sofa. Đường đi của ánh sáng rất rõ, nó chiếu qua từ ban công phía đối diện.
Tôi cũng đã nhìn thấy cái gương mà Hoan Quang vừa nói.
Đó là một chiếc gương to bằng bàn tay, treo trên cửa ban công, đối diện với gian phòng khách này.
Hoan Quang thoáng sững sờ, rồi lập tức nói: “Đại khái là như vậy đấy… tôi cũng không biết diễn biến của chuyện này. Chỉ nghe kể, ông bà nội tôi đã phát hiện ra cái này. Từng có người nói treo gương lên cửa có thể ngăn tai họa. Nhưng nếu gương chiếu vào nhà người khác thì tai họa cũng sẽ ập đến nhà người ta. Ông bà nội tôi đã tìm đến tận cửa để tranh cãi, nhưng vô ích. Hình như ủy ban khu dân cư cũng đến… Cha mẹ tôi, có cả các bác và cô tôi cũng đến gặp nhà đối diện, nhưng chẳng làm được gì. Sau đó thì…”
Trong lúc Hoan Quang kể, trên ban công đã xuất hiện một chiếc gương.
Bên này có thêm một chiếc gương, ban công bên kia cũng xuất hiện sự thay đổi.
Gương trở nên to hơn và nhiều hơn, hai bên cứ thế cạnh tranh nhau.
Thoáng chốc, cửa sổ và cửa ban công đều được thay thế bằng gương. Khung gương dán lên mặt kính, chỉ để lại một vài khe hở để ánh nắng có thể soi vào. Đồ đạc linh tinh trên ban công được dọn vào trong nhà, gian phòng trở bên tối tăm chật chội, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Soạt!
Rèm cửa sổ đã kéo lại.
Mọi thứ đã trở lại diện mạo lúc chúng tôi mới vừa đi vào không gian này.