Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1745 : Phòng tập gym (5)

Ngày đăng: 17:03 30/04/20


Hứa Cửu ở bên cạnh tôi la lên trước tiên, nhưng không phải gọi ma nữ, mà là hỏi tôi đã nhìn thấy gì.



Rất hiển nhiên, thứ tôi nhìn thấy thì anh ta và Tần Sơ chẳng hề thấy được.



Tôi quay đầu qua, nhìn thấy ma nữ từng bước đến gần Trần Dật Hàm, nhưng nửa đường lại rẽ ngoặt, lên lầu hai.



Ánh mắt nhìn chăm chú ma nữ của Trần Dật Hàm đã có thay đổi. Tôi tức tốc hiểu ra thứ anh ta nhìn không phải bản1thân ma nữ, mà là đôi chân của ma nữ. Nói chính xác hơn, anh ta đang nhìn dấu chân của ma nữ.



Tôi lập tức nhớ lại chuyện ở trạm tàu điện ngầm.



Lúc Trần Dật Hàm gặp phải hồn ma tên tội phạm hiếp dâm ở trạm tàu điện ngầm cũng đã có biểu hiện tương tự. Anh ta có thể nhìn thấy manh mối ở hiện trương gây án của hồn ma.



Thế thì, thân hình của ma nữ mà tôi nhìn thấy lại là sao đây?



Không đợi tôi8suy nghĩ kĩ thì ma nữ đã lên lầu hai, Trần Dật Hàm cũng theo lên lầu.



Tôi vội vàng bám theo.



Tần Sơ và Hứa Cửu dĩ nhiên cũng đi theo sau lưng tôi.



Cảnh sát và nhân viên công tác phòng gym cũng rầm rộ kéo nhau lên lầu hai.



Sau khi đến lầu hai, tôi thấy Trần Dật Hàm đi thẳng đến một cánh cửa ở góc rẽ của tầng hai.



Trên ấy treo bảng “Văn phòng nhân viên”.



Cửa khóa.



Nhân viên công tác phòng gym nhanh chóng có người đến mở2cửa. Mở cửa ra, người ấy liền tránh qua một bên.



Trần Dật Hàm đi vào.



Hành động của tôi tự do hơn, xuyên thẳng qua tường mà đi vào văn phòng.



Trong văn phòng, có người đang nằm mọp lên bàn làm việc, giống như đang tạm nghỉ ngơi.



Trần Dật Hàm gọi nhân viên khám nghiệm, đeo găng tay vào, rồi mới sờ vào mạch của người đó.



Người đó đang nằm sấp, hai cánh tay gối lên nhau, không nhìn thấy mặt.



Xung quanh người phản ứng chậm thì chưa hiểu chuyện4gì xảy ra, người phản ứng nhanh đã bắt đầu lui cui làm việc.
“Đây là một streamer về game.” Tôi nói.



Tần Sơ không phản ứng gì, Hứa Cửu thì kêu lên một tiếng, vì cũng đã nhận ra thân phận của Lôi Đình Quân.



Tần Sơ bây giờ đã không còn nghi ngờ tôi nữa.



“Anh ta đã mất tích, mất tích trong lúc chơi game.” Câu nói này của tôi, khiến sắc mặt Tần Sơ trở nên khó coi trở lại.



Hứa Cửu lại gật đầu, phụ họa theo lời tôi.



“Hơn nữa, người này chắc là đã từng tiếp xúc với Thanh Diệp.” Tôi bổ sung.



Hai người kia đưa mắt nhìn nhau.



“Nói vậy, có phải là người chết trong game…” Vẻ mặt Tần Sơ thay đổi liên tục, thứ duy nhất không thay đổi là đôi chân mày chau lại: “Chúng ta không gặp anh ta trong phòng nghiên cứu, cũng chẳng nhìn thấy… chẳng nhìn thấy xác. Phải chăng anh ta chưa vượt qua ‘Tìm Linh’?”



Suy đoán của Tần Sơ cũng chính là điều tôi đang muốn nói.



“Không vượt qua game ở màn trước, sau khi chết…” Tôi nhìn sang túi đựng xác được đẩy đi bằng xe lăn. Quay đầu lại thì thấy hai người kia đều đang cứng đờ cả người.



“Nếu vậy, mọi thứ chúng ta đang nhìn thấy…” Tần Sơ trở nên hoảng hốt.



Hứa Cửu càng hồn siêu phách tán hơn.



“Chúng ta phải tìm cách rời khỏi không gian này trước. Ma nữ đó đã không thấy đâu nữa. Bên này…” Tôi đang nói liền thấy cảnh sát ở xung quanh đã chuẩn bị rời đi.



Cũng không phải tất cả mọi người đều rời đi.



Trầm Dật Hàm dẫn người đi, hiện trường vẫn còn người đang tiến hành khám nghiệm.



Tôi không muốn đưa ra phán đoán như thế, nhưng tình cảnh trước mắt đã chứng minh, tất cả mọi chuyện có khả năng đã thực sự từng xảy ra trong hiện thực. Thế thì, thời gian trong hiện thực đã đến ngày thứ hai từ lúc chúng tôi mất tích.



Cha mẹ và em gái tôi rất có thể đã phát hiện ra tôi bị mất tích rồi!



Phải giải quyết thật nhanh… Nếu không giải quyết được, nếu dựa vào chính tôi trong hiện tại mà chẳng giải quyết được rắc rối này, thế thì, dẫu có biến thành ma…



Tách!



Lúc này mọi đèn lớn trong phòng tập gym đều phụt tắt.