Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1746 : Phòng tập gym (6)
Ngày đăng: 17:03 30/04/20
Hiện trường được dọn trống, chỉ còn lại dải băng phân cách do cảnh sát giăng lên.
Không còn người, đèn lại tắt, cảnh tượng trong phòng tập gym trở nên khá rùng rợn.
Sự thay đổi này khiến tôi lại nhớ đến cảnh tượng lần đó của Hoan Quang.
Bắt đầu từ bây giờ, chắc là chúng tôi sẽ đối đầu trực diện với con ma ấy, không còn tái hiện cảnh tượng, điều này có nghĩa là sẽ nguy hiểm và cũng1có nghĩa là chỉ cần tôi tiêu diệt được con ma ấy sẽ có thể thoát khỏi không gian này.
Đến lúc ấy, Hứa Cửu có lẽ sẽ được đưa về hiện thực, tôi và Tần Sơ sẽ trở về không gian của phòng nghiên cứu, tiến hành hoạt động trong phó bản tương tự tiếp theo.
Tôi hít thở sâu, chuẩn bị tìm kiếm tung tích của con ma ấy.
Âm thanh vang lên, là âm điệu nhẹ nhàng êm dịu. Sau khi8nghe được một lát, tôi xác định được đây là nhạc trong buổi học yoga trước đó.
Rắc rắc tách tách!
Cùng với tiếng nhạc là tiếng gương nứt vỡ.
Tôi đã cảm nhận thấy âm khí, lập tức xông về phía lớp học yoga.
Tần Sơ và Hứa Cửu phản ứng chậm hơn tôi một nhịp.
Tôi đi vào hành lang trước, bởi vì ánh sáng mặt trời bên ngoài nên chỉ cảm thấy phía trước sáng lóa.
Kính cửa sổ sát sàn và tường kính2của lớp học yoga đều xuất hiện vết nứt hình mạng nhện.
Rắc rắc!
Bên cạnh tôi vang lên một tiếng động giòn tan, quay lại thì thấy cửa sổ sát sàn trên hành lang cũng xuất hiện vết nứt y hệt.
Xoảng.
Âm thanh chói tai đã cắt đứt tiếng nhạc.
Trên tường kính của lớp học phía trước đã xuất hiện một nứt. Vết nứt vẫn đang không ngừng lan rộng, tựa như có người dùng vật nhọn cắt lên mặt kính.
Tôi đã nhìn4thấy âm khí, nhưng chưa nhìn thấy bản thể của ma nữ.
Đây là chuyện do âm khí của ma nữ gây ra, nếu là người bình thường, chắc đã sợ hãi từ lâu.
Tôi thì chẳng sợ gì mấy, chỉ cảm thấy khó xử.
Thực lực của ma nữ rõ ràng rất mạnh. Con đường mà cô ta lấy được sức mạnh có lẽ không phải nhờ hấp thụ nỗi sợ hãi từ ba chúng tôi, mà là được cố định ở trạng thái nào đó.
Cô ta chắc là đã bị người của Thanh Diệp tiêu diệt…
Nhưng trong hiện thực, cô ta đã xuất hiện trở lại…
Tôi cũng không biết chuyện gì.
Lẽ nào Hứa Cửu đã có giấu giếm, có năng lực đặc biệt gì đó?
Tôi đang nghĩ như thế thì cảnh vật đang biến dạng đã ổn định trở lại.
Chúng tôi đã quay lại phòng hồ sơ trong phòng nghiên cứu.
Tạch một tiếng, hồ sơ rớt xuống đất.
Hồ sơ vốn là tôi đang cầm, nhưng bây giờ tôi và Tần Sơ đều đang nắm lấy nó.
Bên cạnh hai chúng tôi, Hứa Cửu đang đứng, tư thế khá kỳ lạ, là động tác tung nắm đấm.
Hứa Cửu sững sờ thu tay lại, nhìn tôi và Tần Sơ.
“Anh đã làm gì?” Tôi hỏi Hứa Cửu.
Người gây ra những biến hóa này chắc chắn không phải tôi và Tần Sơ, vì chúng tôi chẳng kịp làm gì cả, nên chỉ có thể là Hứa Cửu - người đã đuổi theo ma nữ.
“Tôi không biết… Tôi, đã tóm được cô ta, sau đó ra tay đánh cô ta…” Hứa Cửu nhìn nắm đấm của mình.
Tần Sơ hỏi: “Có phải anh cũng có thứ kiểu như mắt âm dương…”
Hứa Cửu lập tức lắc đầu: “Không có, chưa từng có.”
“Cô ta bị anh đánh tan biến rồi à?” Tôi thăm dò.
Hứa Cửu lại lắc đầu: “Cô ta văng đi, sau khi cô ta tiếp đất thì tôi trở về đây.”
Nếu thế thì không phải Diệp Thanh ra tay.
Vậy là sao nhỉ?
“Nói không chừng, điều kiện chính là như vậy. Điều kiện qua cửa chính là bất kì ai trong số chúng ta bắt được con ma ấy, sau đó chúng ta liền có thể quay lại.” Tần Sơ nói.
“Nhưng mà, lúc trước Hoan Quang đâu có quay lại. Anh ta cũng chẳng tóm được con ma ấy.” Hứa Cửu nói.
Tôi giật nảy mình.
Tần Sơ ngập ngừng định nói. Mặt Hứa Cửu thì không có nhiều biểu cảm lắm, sau khi nhìn tôi lại nhìn qua Tần Sơ, xem ra đang suy nghĩ gì đó.
“Có thể tôi đã xen vào… tôi đã giành mất nhiệm vụ của Hoan Quang.” Tôi trầm giọng nói.
Nếu là vậy, Hoan Quang không phải đã “đi vào cửa tiếp theo”, cũng không phải “trở lại hiện thực”, rất có thể anh ta đã bị “đào thải”.