Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1750 : Rời khỏi

Ngày đăng: 17:03 30/04/20


Thái độ kênh kiệu bỡn cợt ấy của con ma chuyển phát nhanh cũng đã chứng minh tình huống lúc này đã khác.



Cô ta chẳng e sợ tôi chút nào, đứng trên đống xác chết nhìn xuống tôi, cả đầu cũng chẳng buồn cúi, chỉ rũ mắt xuống, trong tay vẫn đang phe phẩy hóa đơn chuyển phát trống mới xuất hiện.



Vừa rồi cô ta đưa Tần Sơ, Hứa Cửu đi, động tác nhanh đến không thể tin nổi. Tôi hầu như chẳng thấy rõ đường1bay của hóa đơn chuyển phát, chứ đừng nói là ngăn được hành động của cô ta.



Nếu cô ta đổi mục tiêu thành tôi, e là tôi cũng chẳng cách nào chống lại, chỉ có thể bị cô ta dán hóa đơn chuyển phát, biến mất khỏi chỗ này và không biết sẽ được đưa đến đâu.



Tinh thần tôi đầy căng thẳng, nhưng cũng không biết đối phó thế nào với kẻ địch như vậy.



Con ma chuyển phát nhanh tự bật cười: “Có điểm đến không?8Tôi có thể giúp cậu điền vào.”



“Sao cô lại ở đây?” Tôi chẳng đáp mà hỏi lại.



Con ma chuyển phát nhanh lại bật cười: “Đến đây nhận hàng, chuyển hàng thôi. Có điều không ngờ tốn nhiều thời gian như thế, mà hàng thì đã hỏng cả rồi.” Vừa nói, cô ta vừa đá đá xác chết bên cạnh chân.



Tên này…



Tôi không mấy tức giận đối với hành động xúc phạm xác chết của cô ta. Chỉ là thấy khá sốt ruột khi nghe mấy câu2nói của cô ta.



Con ma chuyển phát nhanh nhắm vào những người bị bắt vào game mà đến, những người này lại có liên hệ trăm dây ngàn mối với Thanh Diệp. Mục tiêu thực sự của Con ma chuyển phát nhanh chẳng cần nói cũng biết.



Tôi lại nhớ đến suy đoán trước đây của mình.



Cho dù là dùng năng lực, hay thông qua việc bắt người đến dị không gian để thay đổi lịch sử thì cũng đều được hết.



Nếu những người có liên quan4đến Thanh Diệp này mất tích, bị người ta xóa sạch mọi dấu vết tồn tại trên thế giới này, trở thành xưa nay chưa từng tồn tại, thế thì năm người của Thanh Diệp có tiếp xúc với họ sẽ như thế nào đây? Quá khứ của họ sẽ thay đổi thành thế nào? Hiện tại của họ sẽ biến thành ra sao?



Diệp Thanh… vẫn sẽ chết ư?



Chết thì chắc là vẫn sẽ chết. Chỉ là bốn người còn lại, số phận sẽ biến đổi khác hẳn, thái độ của tôi trong thời khắc này, thái độ đối với sự ác hóa của thế giới, cũng sẽ khác đi.



Lâu nay tôi luôn lo lắng đám ma vương đến từ tương lai sẽ tấn công chúng tôi như thế nào. Bây giờ xem ra, chúng đã chuẩn bị giải quyết tận gốc rồi!



Tôi nhìn chằm chằm con ma chuyển phát nhanh, xác định âm khí trên người cô ta.



Âm khí chiếm phần lớn đương nhiên là của chính cô ta, nhưng ngoài ra, tôi còn nhìn thấy có rất nhiều âm khí xen tạp, trong đó phần lớn tôi đều chưa từng gặp, nhưng cũng có loại đã gặp rồi…
Ngay khoảnh khắc này, đầu óc tôi chợt trống rỗng.



Bây giờ nếu bị rơi vào bóng tối, tôi sẽ giống như những thứ đã bị bóng tối nuốt chửng kia, chẳng biết sẽ bị nhốt ở chỗ nào.



Không thể như vậy được! Bây giờ tôi phải có một ý chí mạnh mẽ, để đảm bảo tôi có thể biến thành hồn ma bất kì lúc nào…



Tôi đang suy nghĩ những chuyện này thì trong tầm mắt đã nhìn thấy cái bóng ấy xuất hiện sau lưng con ma chuyển phát nhanh.



Bộ dạng của người đàn ông mặc cổ trang ấy vẫn chẳng thay đổi gì. Hạ cánh tay đang giơ lên xuống, tay áo rộng thùng thình theo đó mà bay phất phơ.



Âm khí của nó vẫn đang đẩy tôi về phía trước.



Một bên khác, âm khí của nó đã tấn công lên nền nhà bằng kính.



Bạch An và Hoan Quang đã bị âm khí cuộn kín.



“Ngài Dương…” Con ma chuyển phát nhanh gào lên, vẻ mặt cương cứng, liếc mắt nhìn tôi.



Con ma mặc cổ trang tỏ vẻ dửng dưng, sau khi bắt được Bạch An và Hoan Quang ra, chỉ khẽ xoay đầu, nhìn tôi.



Âm khí đang đẩy tôi lùi lại, góc nhìn, khoảng cách, tuyến đường… tất cả những thứ này đều lướt qua đầu tôi rồi mất. Tôi chỉ muốn biết khi nào mình tiếp đất, khi nào bị bóng tối nuốt chửng. Nhưng sau khi nghĩ như thế, tôi lại nhận ra hướng mà con ma cổ trang đang đẩy tôi đến là cửa ra vào dị không gian kia! Tôi bay mãi mà không thấy tiếp đất, cũng không bị bóng tối nuốt chửng.



Tôi xuyên qua cửa ra vào dị không gian, hình ảnh sau cùng chỉ là vẻ mặt ức chế bực bội của con ma chuyển phát nhanh.



Cũng ngay lúc này, tôi rơi vào một vùng tối đen, đồng thời đã nhớ lại, vị trí này vốn là phòng máy tính, là vị trí đặt máy tính.



Tôi giật mình, cảm thấy thân thể mình tiếp đất, ngã thẳng xuống đất.



Trải nghiệm này cực kỳ giống trải nghiệm lúc tôi bị bắt vào không gian trò chơi.



Nhìn trần nhà cao cao trước mắt, tôi hơi ngơ ngác.



Một khuôn mặt xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.



Là Lưu Miểu.