Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 176 : Bây giờ là năm 2022
Ngày đăng: 16:43 30/04/20
Cổ Mạch đứng cạnh bàn máy tính. Trên màn hình là một phần mềm ghi âm, rất cao cấp, không phải loại phần mềm ghi âm chỉ có một cái hình micro như tôi đã từng sử dụng. Trên đó đang ghi lại một đường sóng âm kỳ lạ, không giống với quy luật tôi từng thấy trong video, mà tạo hành một câu được vẽ từ một nét.
Cổ Mạch nhìn chằm chằm vào hàng chữ đó, hai mắt trừng to, thực hiện động tác mở miệng.
Cổ Mạch lúc này so với 10 năm trước, không già hơn bao nhiêu. Trên mặt có thêm vết nhăn, vài sợi tóc bạc. Về tuổi tác, chắc anh ta đã hơn 40 gần 50 rồi. Nhưng dáng vẻ, thần thái này của anh ta, khiến người ta cảm thấy chỉ là một người trung niên hơn 30 tuổi không chín chắn.
Tôi không mơ thấy được đoạn 10 năm anh ta ở Thanh Diệp, nhưng cảnh tượng trong mơ này, khiến tôi quá quen thuộc anh ta. Anh ta vừa mở miệng, tôi liền biết anh ta đang muốn gọi Lưu Miểu và Nam Cung Diệu, nói cho họ biết điều phát hiện của anh ta.
“BEWITHME”
Sóng âm trên màn hình kết thành một câu như vậy.
Tôi dám khẳng định, câu này không được lưu lại. Sau khi Cổ Mạch biến mất, đoạn sóng âm kỳ quái này sẽ biến mất theo.
Mạch suy nghĩ của tôi rất nhanh, trong phút chốc đã nghĩ được rất nhiều thứ.
Cổ Mạch vẫn đang mở miệng nhưng lại chưa phát ra âm thanh nào, cả người đột nhiên vặn vẹo, bị nhiễu hạt như loại tivi cũ thường gặp phải khi ghi hình lỗi, Cổ Mạch lóe lên một cái. Nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra đó không phải là bị nhiễu hạt, mà là đoạn gãy khúc như sóng âm.
Tư tưởng của tôi dừng lại, không có bất cứ suy nghĩ gì, chỉ tuân theo bản năng, giơ tay ra nắm lấy Cổ Mạch.
Xì xì...
Máy hát vẫn đang phát ra tạp âm, lời nói nhảm của Lưu Miểu và Nam Cung Diệu bị che đi, giọng hát của cô gái trở nên rõ ràng.
“You make me free...”
“Cổ Mạch!” Tôi vội la lên một tiếng.
Giọng hát biến điệu, biến thành tiếng thét cao vút.
“Bỏ anh ta ra!” Tôi nắm chặt lấy Cổ Mạch.
Thân hình của Cổ Mạch vẫn đang lập lòe không ổn định. Anh ta cử động rất khó khăn, giống như tua chậm, lộ ra vẻ mặt rất khó tin, xoay đầu lại nhìn tôi.
Tôi có thể cảm nhận được xúc cảm trong tay tôi trở nên kỳ lạ, lúc có lúc không.
Tua chậm... Đúng! Tua chậm!
Đây là giấc mơ, nó có thể tua nhanh, cũng có thể tua chậm!
Vào lúc ý niệm này vừa xuất hiện, giọng ca nữ biến thành một con quái vật đang trầm giọng gầm gừ. Tôi nắm chặt lấy Cổ Mạch, xúc cảm trong tay trở nên chân thực ổn định.
Tôi cạn lời.
Người chưa từng đi xe buýt, rất lâu chưa ra ngoài như Cổ Mạch thì cũng chẳng biết đường đi, nên tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Anh có nghe thấy tiếng gì không” Tôi khẽ hỏi.
Giấc mơ kết thúc, tôi không còn nghe thấy những âm thanh đó nữa.
Cổ Mạch gióng tai lên nghe, “Chỗ này không có. Nhưng khu dân cư cậu ở thì có.”
Tôi bị nghẹn lại.
“Yên tâm, không phải hung sát đâu.” Cổ Mạch an ủi tôi.
Tôi bĩu môi. Đây thật sự chẳng phải là tin tốt lành gì.
“Chỗ đó hơi ồn.” Cổ Mạch chỉ vào bệnh viện vừa đi ngang qua, một lúc sau lại chỉ vào ngã tư đường, “Tai nạn xe, rất nhiều người, rất thảm, rất thảm.”
Tôi nhìn dáng vẻ của anh ta, không giống như là nghe âm thanh đau khổ, “Tại sao anh không ra ngoài?”
“Để khỏi lo chuyện bao đồng. Tôi chẳng có lòng dạ sắt đá như Diệp Tử, Gã Khờ và Linh đâu.” Cổ Mạch thở dài.
Tôi lại không biết nên tiếp lời thế nào.
Khi tôi đi theo Cổ Mạch lại hoàn toàn không phát hiện ra anh ta là người thế này, ngược lại còn cảm thấy anh ta rất dễ nói chuyện. Ồ, tôi chỉ theo trước lúc anh ta gia nhập vào Thanh Diệp, còn khoảng thời gian 10 năm khi anh ta vào Thanh Diệp thì tôi không hề mơ thấy. Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Cổ Mạch bị dạy hư mất rồi.
“Đến rồi.” Tôi gọi Cổ Mạch xuống xe.
Cổ Mạch nhìn xung quanh, “Đến rồi? Đây là đâu? Không đúng lắm? Chúng ta đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp, ở thôn Sáu Công Nông. Cậu có biết đường không? Không biết đường thì chúng ta bắt xe vậy.”
Một chuỗi câu hỏi của Cổ Mạch khiến trong chốc lát tôi không biết phải trả lời ra sao, chỉ đành im lặng đi về phía trước.
Đợi khi Cổ Mạch nhìn thấy thôn Sáu Công Nông, anh ta mới dừng bước.
Tôi quay đầu nhìn Cổ Mạch thì thấy anh ta rất kinh ngạc, xoay đầu, xoay đầu, lại xoay đầu.
“Bây giờ là... năm 2022.” Tôi nói.
Cổ Mạch không xoay đầu nữa, vẻ mặt hốt hoảng, rồi cất bước chạy.