Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 177 : 10 năm trống rỗng
Ngày đăng: 16:43 30/04/20
Không biết có phải vì 10 năm trống rỗng hay không mà Cổ Mạch bây giờ giống như người 40 tuổi chứ không phải người đã qua 50. Hai chân anh ta khá có sức, nhưng nhìn dáng vẻ anh ta chạy là biết, người này không thường xuyên tập luyện. Chạy được một lúc Cổ Mạch đã thở hổn hển, tốc độ cũng chậm lại. Nhưng anh ta không bỏ cuộc, vẫn đang chạy.
Tôi chỉ đành chạy theo anh ta.
Hai chúng tôi người trước kẻ sau chạy như vậy trông hơi buồn cười.
Sáng sớm đã có người vào khu dân cư cũ kỹ này, nhìn thấy chúng tôi đều cảm thấy kỳ lạ.
Dì Từ ở bên cạnh nhà Đào Hải đang xách giỏ ra ngoài. Bà ấy biết tôi, nhìn thấy tôi còn kinh ngạc kêu lên, “Cậu trai trẻ, cậu đang làm gì vậy?” Bà ấy lại nhìn về phía Cổ Mạch đang chạy phía trước, trên mặt xuất hiện sự nghi hoặc và hồi ức, “Cậu bắt người à? Đây cũng là người không muốn di dời đi?”
Tôi cũng không đuổi sát theo Cổ Mạch lắm, nên có thời gian trả lời câu hỏi của dì Từ: “Không phải, một người bạn thôi ạ. Anh ấy có việc gấp.”
“Ồ…” Dì Từ đang sắp gật đầu, tiếp tục đi ra ngoài khu dân cư thì chợt quay đầu nhìn về hướng Cổ Mạch đang chạy, hai mắt đột nhiên trừng to lên.
Bộp!
Giỏ thức ăn của dì Từ rơi xuống đất, ngón tay run run chỉ về bóng lưng của Cổ Mạch, lắp bắp lên tiếng, “Đây chẳng phải là, là...”
Tôi kinh ngạc, “Dì Từ, dì cũng biết anh ta à?”
“Ôi, đây chẳng phải là cái cậu ở lầu sáu nhà số sáu đó ư? Không phải họ đã dọn đi rồi sao?” Dì Từ nhặt giỏ thức ăn lên, dần dần bình tĩnh lại.
Xem ra bà ấy kinh ngạc chỉ vì 10 năm rồi chưa gặp lại người ta.
“Nhiều năm rồi không gặp. Hình như cậu ta chẳng thay đổi chút nào. Đàn ông mà bảo dưỡng tốt đến thế thật hiếm thấy.” Dì Từ lải nhải lầm bầm.
À ừ, dì Từ ngạc nhiên vẫn còn một nguyên nhân này nữa.
Tôi thấy Cổ Mạch sắp vào nhà rồi, mới chào dì Từ một tiếng rồi vội đuổi theo.
Cổ Mạch chạy bộ đã mệt, leo lầu còn mệt hơn. Trong tòa nhà toàn là tiếng thở dốc nặng nề. Sau khi tôi tiến vào nhìn thấy anh ta bám vào tay vịn, leo lên đầy khó khăn.
Tôi vội qua đỡ lấy Cổ Mạch, nửa kéo nửa đỡ, dẫn Cổ Mạch lên lầu.
Cổ Mạch bĩu môi, “Ồ. Cậu kéo tôi ra, là do dùng loại nặng năng lực đó sao?”
Tôi hỏi, “Anh đã trải qua chuyện gì? Cái đĩa hát đó, Christina Aguilera, cô ấy đã làm gì anh?”
Cổ Mạch đỡ trán, dáng vẻ trông rất phức tạp, “Tôi cũng không nói rõ được. Tôi nghe thấy giọng hát đó, nhìn thấy sóng âm trên phần mềm xảy ra vấn đề, lúc muốn kêu Gã Khờ và Nam Cung thì đã không phát ra được tiếng nữa. Sau đó tôi không còn ý thức nữa. Ồ... nên nói là ý thức rất mơ hồ, vẫn còn ý thức, cứ nghe thấy giọng hát của Christina Aguilera, lâu lâu còn có thể nghe thấy tiếng của người khác, nhưng những tiếng nói đó dần dần dung hợp vào trong giọng hát của Christina Aguilera. Cậu hiểu chứ? Như hợp xướng, có vài bản hợp xướng sẽ dùng một vài kỷ xảo, phần bè khác nhau, ca từ khác nhau sẽ được hợp lại trong một đoạn nào đó. Đại khái là thứ cảm giác đó.”
Tôi gật gật đầu.
“Giọng hát đó tẩy não quá, nhưng tôi cố gắng cầm cự, không bị đồng hóa. Tôi cũng không biết đã cầm cự được bao lâu... A, bây giờ thì biết rồi, 10 năm. Thật là dài... khó tin quá đi, không ngờ tôi lại có thể cầm cự được lâu đến thế!” Cổ Mạch bắt đầu lạc đề.
“Chắc là Diệp Thanh đã làm gì đó.” Tôi nói.
Cổ Mạch ồ một tiếng, không hề kinh ngạc, “Cứ cầm cự, cầm cự mãi, ước chừng vào một khoảng thời gian trước...” Cổ Mạch trầm tư, dường như đang tính toán gì đó, “Một năm hoặc hai năm gì đó, chắc là trước lúc đó, tôi bắt đầu có lòng mà lực không đủ.”
Tôi bỗng ngẩng mắt lên nhìn phòng nghiên cứu yên tĩnh.
Thời gian Diệp Thanh mất tích, đến giờ tôi vẫn không biết được. Có phải là vào một hai năm trước, chính vì như thế, Cổ Mạch mới có lòng mà lực không đủ?
“Tôi cứ nghĩ mình cũng sắp bị đồng hóa rồi, không ngờ đột nhiên phát hiện bản thân trở về lúc sự việc xảy ra,“ Cổ Mạch bật cười, “Tôi nghĩ rằng cho dù là nằm mơ, cũng phải tiêu diệt thứ quỷ quái kia, nhưng luồng sức mạnh lôi kéo kia quá mạnh, tôi còn nghĩ bản thân sắp thất bại rồi, thì bất ngờ bị thứ gì đó kéo lấy.”
Tôi kéo lấy anh ta trong giấc mơ.
“Là cậu đúng không?” Cổ Mạch nhìn tôi.
Tôi thẳng thắn thừa nhận, “Đúng vậy.”
Cổ Mạch vỗ vai tôi, “Cảm ơn nhé, cậu em.”
Tôi rất không vui với cách xưng hô này của Cổ Mạch, tôi cử động vai, tránh xa cánh tay của Cổ Mạch đang đặt trên vai tôi.
“Sau đó, cậu cũng biết rồi, tôi tỉnh táo lại thì đã nằm trên giường của cậu.” Cổ Mạch buông tay.