Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 178 : Vấn đề hiện thực
Ngày đăng: 16:43 30/04/20
Câu nói này của Cổ Mạch sao cứ cảm thấy không đúng lắm, nhưng cũng không thể nói là sai được.
Tôi quan sát nét mặt của anh ta, hình như anh ta đã bình tĩnh trở lại, cũng chẳng quan tâm đến trạng thái vắng tanh của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.
Cổ Mạch không ngồi yên được, đi đến tủ và nhà bếp tìm kiếm, nhưng lại thất vọng trở về với tay không.
“Không có gì hết. Cậu có tiền không?” Cổ Mạch đặt mông xuống ghế sofa, rất tự nhiên hỏi tôi.
Tôi lấy bóp tiền ra, “Các anh không có tiền tiết kiệm à?”
Cổ Mạch không nhận lấy tiền, “Có chứ, Linh quản lý tài khoản. Sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng...” Anh ta lại đứng dậy, tìm kiếm trong văn phòng.
Tôi nhớ đến lời Dư Tân Vanh nói và kết quả mà chúng tôi điều tra được. Diệp Thanh xóa sạch dấu tích tồn tại của tất cả thành viên trong Thanh Diệp, nói như thế, thứ như sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng chắc cũng không còn nữa.
Văn phòng là nơi chúng tôi tìm rất kỹ, nhưng không có thứ gì cả.
Cổ Mạch lục tung hết mọi thứ lên, từ bỏ, rồi lại chạy đến cái hành lang kia.
Tôi đi theo, thì nhìn thấy Cổ Mạch bước vào căn phòng bên tay trái. Trong đó toàn là thùng hộp, Cổ Mạch quan sát vẻ ngoài của từng chiếc hộp, với tôi chúng đều giống nhau, nhưng trong mắt anh ta hình như chúng có chút khác biệt. Sau khi Cổ Mạch lục tìm từng chiếc thùng xong, lại đi đến căn phòng đối diện, cũng lục tìm từng chiếc thùng ở bên đó, đột nhiên kêu lên “A ha”, mừng rỡ xé tờ giấy niêm phong trên chiếc thùng ta.
Tôi ở bên cạnh ló đầu qua xem.
Chiếc thùng mở ra, tôi trừng to mắt nhìn.
“Quả nhiên có tiền!” Cổ Mạch rất vui vẻ, không thèm đếm số tiền trong thùng mà bốc đại một nắm.
Tôi không biết nên trưng ra biểu tình gì đây.
Lúc đầu tôi và đồn công an đều chẳng tìm kiếm tỉ mỉ trong căn phòng nay, không thể ngờ đến sẽ có một thùng tiền. Nếu lúc đó tìm thấy được, Diệp Thanh sẽ có phản ứng gì? Vừa nghĩ đến đó tôi đã có chút sởn tóc gáy rồi.
Sau khi Cổ Mạch có tiền, trong lòng cũng bình tĩnh hơn.
Tôi thấy anh ta không để ý lắm tới tình hình hiện tại của Thanh Diệp, không nhịn được bèn mở lời, “Chắc Diệp Thanh ở trong này nhỉ.”
Cổ Mạch cắn mỗi, nhìn chằm chằm vào bức tranh, như muốn chọc một lỗ thủng lên đó.
“Chẳng lẽ là Ngô Linh?” Căn phòng này là nơi Ngô Linh tạo rà búp bê Voodoo, chắc là thuộc về Ngô Linh rồi?
Cổ Mạch liếc nhìn tôi, rồi trở về phòng, cầm một xấp tiền đi ra.
“Anh không ở đây sao?” Tôi đoán ra tính toán của Cổ Mạch, “Bên trong căn phòn đó rốt cuộc có gì?”
“Thời cơ chưa đến.” Cổ Mạch nói ra một câu cao thâm khó đoán.
Tôi muốn dùng cái ổ cứng trong tay tôi đập vào mặt anh ta một cái.
“Ôi, chứng minh nhân dân của tôi đâu?” Cổ Mạch lại bắt đầu lục tìm trong thùng.
Tôi nhìn tình hình này, chỉ có thể móc điện thoại ra gọi điện cho sếp già xin nghỉ phép, rồi sau đó gọi cho Tí Còi. Chuyện của Cổ Mạch không biết nên bắt đầu nói từ đâu, tôi cũng không nói gì, chỉ nói là xin nghỉ phép bệnh thôi.
Đợi tôi cúp máy, Cổ Mạch đã tìm được giấy chứng minh nhân dân.
Tôi nhìn thấy bên trong chiếc thùng nhỏ kia còn có những giấy tờ, văn kiện khác. Tôi không nhịn được mà bước lên một bước, “Tôi có thể xem không?”
“Cậu xem đi.” Cổ Mạch vô tư.
Tôi cầm một tấm chứng minh nhân dân bị vứt lung tung bên trong lên. Mặt sau của nó hướng lên trên, là kiểu chứng minh nhân dân thứ hai, bây giờ đã không còn ai dùng nữa. Lật lại xem thử, tôi sững người. Tất cả thông tin trên mặt chính đều bị mờ đi, trên mặt tấm hình cũng bị làm che mờ. Tôi nhìn sang Cổ Mạch.
Cổ Mạch biết ý, giơ chứng minh nhân dân của bản thân lên cho tôi xem. Thông tin trên đó rất rõ ràng, hình ảnh cũng thế. Cổ Mạch trong hình vẫn rất đẹp trai, không giống với khuôn mặt ông chú của lúc này.
Tôi lại cầm giấy tờ khác lên xem, phần thông tin cũng bị mờ như ngâm trong nước. Điều khiến tôi cảm thấy cạn lời nhất là, tôi tìm thấy một giấy chứng nhận bất động sản và sổ hộ khẩu ở bên trong. Trên giấy chứng nhận bất động sản chỉ có một cái tên, nhìn không rõ, còn trong sổ hộ khẩu có một mục là của Cổ Mạch, vô cùng rõ ràng, còn những người khác đều mờ căm căm.
Thủ đoạn của Diệp Thanh thật khiến người ta kinh sợ, cũng khiến người khác tức đến cắn răng nghiến lợi.
“À đúng rồi. Có phải chứng minh nhân dân này đã quá hạn rồi phải không? Có cần đổi lại cái mới không? Cậu nói cậu làm ở phòng giải tỏa và di dời mà, có thể tìm người làm dùm tôi được không?” Cổ Mạch hỏi tôi.