Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1768 : Cầu xin
Ngày đăng: 17:03 30/04/20
Những lời nói của Thu Tử Dương khiến tôi ngây ra.
Trên người anh ta mang âm khí của hồn ma, anh ta là một con ma. Tôi có thể chắc chắn.
So sánh những gì anh ta vừa nói với trí nhớ của tôi.
Nguyên Thuần, dự đoán, người ủy thác của Thanh Diệp… Mặc dù ký ức hơi mơ hồ, nhưng nội dung đại khái thì tôi vẫn còn nhớ.
Cho dù bây giờ không nhớ, đợi1một lát cũng có thể xác nhận lại, cũng không phải chuyện khó gì.
Anh ta muốn lừa tôi, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng việc xác nhận này chỉ có thể xác nhận thân phận của anh ta mà thôi.
Cái tương lai mà anh ta nói, tôi không thể xác nhận được.
Tôi nhìn quanh một cái.
Một thế giới mới!
Khác với thế giới thực và thế giới tương lai mà tôi thấy được.
Thu Tử Dương bay8tới gần tôi, đưa tay khoác qua vai tôi: “Đây là một tương lai mới, tương lai do cậu tạo ra. Đương nhiên, chuyện này vẫn chưa xảy ra. Trong tương lai cậu sẽ phát triển theo hướng này. Còn ở một khía cạnh khác thì, bản thân cậu lại trở thành kẻ thù lớn nhất của cậu. Này, cậu hiểu rõ trật tự thời gian này chứ?”
Thu Tử Dương huơ tay nói: “Cậu sẽ2mãi là quân cờ của Diệp Thanh, không biết được toàn bộ kế hoạch của anh ta, không biết anh ta đang làm gì. Giống như cậu bây giờ vậy. Đợi đến khi cậu tự thức tỉnh, lúc mà tự phát muốn làm gì ấy…”
Theo những gì mà Thu Tử Dương nói, khung cảnh xung quanh tôi cũng thay đổi theo, biến thành cảnh tượng mà tôi vừa thấy.
Tôi đang dùng âm khí của mình4giết chết gia đình và bạn bè.
Cảnh tượng phân tách ra, bên kia xuất hiện Diệp Thanh. Cảnh tượng đó và Diệp Thanh đều bị che phủ bởi một tầng vải mỏng, nhìn không rõ. Nhưng tôi biết Diệp Thanh đang làm gì.
Hai cảnh tượng này song song nhau, cùng lúc phát sinh.
Hiện thực?
Tác dụng phụ kia, còn có…
Cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Lâm Kỳ! Con dậy chưa! Trễ rồi đó!”
Tiếng của mẹ…
Tôi bò dậy, toàn thân mỏi nhừ, nhưng cảm giác đau đầu đã không còn nữa.
Tôi từ từ đi đến cửa phòng, mở cửa ra, bên ngoài không có ai cả, trong bếp có tiếng động.
“Hôm nay không cần đi làm hả con? Ngủ dậy muộn rồi đó biết chưa?” Tiếng mẹ tôi lải nhải nói.
Trong nhà vệ sinh truyền ra tiếng dội nước.
“Lão Lâm, anh đừng có đánh răng, nhường cho con trai vào nhà vệ sinh trước đi!”
“Hả?” Cha với cái miệng đầy bọt nhìn tôi: “Không phải hôm nay nó không cần đi làm sao?”
“Con nó có nói không đi làm khi nào hả?” Mẹ từ trong bếp đi ra, đánh cánh tay tôi: “Con làm sao thế? Ngủ tới không biết gì luôn rồi à? Con nhìn cái vết to tướng trên mặt kìa. Lớn già đầu rồi mà còn như vậy nữa!”
“Dạ…” Tôi ngây ngốc trả lời.
Không thấy âm khí, không thấy máu. Cảm giác đau đớn cũng không còn nữa.
Tác dụng phụ, kết thúc rồi sao?