Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1769 : Cuộc gọi từ bạn gái cũ

Ngày đăng: 17:03 30/04/20


Trong lòng vẫn còn nghi vấn, cẩn thận rửa mặt xong, rồi thay đồ ra ngoài.



Trước khi đi mẹ còn hỏi tôi buổi sáng muốn ăn gì, có cần đem theo trứng hoặc bánh quy theo không, nhưng tôi từ chối.



Sau khi ra khỏi cửa tôi cũng không có đi mua đồ ăn1sáng, một mực cảnh giác với mọi thứ xung quanh, đi đến trạm xe buýt đợi xe, đến chỗ làm, quan sát bốn phía một lượt, rồi mới bước vào phòng làm việc.



Ngày hôm qua xảy ra chuyện, nhưng hôm nay mọi người vẫn đến làm việc.



Nơi phát hiện xác chết bị phong8tỏa, nhưng không có cảnh sát trực ở đó.



Tôi nghe thấy tiếng bàn tán về những chuyện xảy ra hai ngày nay từ các văn phòng khác khi đi trên hành lang.



Các lời đồn đãi được đăng đầy trên mạng, nói về chuyện lạ và cái chết gần đây.



Đi đến văn phòng, tất2cả mọi người đều ở đây, tôi không khỏi hoảng hốt.



Tí Còi phất phất tay trước mặt tôi, hỏi: “Anh Kỳ, anh sao vậy?”



Tôi muốn nói lại thôi, quay người đóng cửa lại, rồi ngồi vào bàn làm việc.



“Xảy ra chuyện gì rồi?” Trần Hiểu Khẩu cũng chủ động đến hỏi thăm.



Tôi không4đáp lại, nhanh chóng lên mạng điều tra.



Khu chung cư mà Quỷ Ngữ sống tên gì, tôi nhớ rất rõ, tôi đã học thuộc số nhà của cô ta.



Sau một hồi tra cứu, liền tra ra chuyện nổ chất hóa học trước đây trong khu chung cư này, gây ra thương vong cho nhiều người. Nghi ngờ rằng có người đã chế tạo chất hóa học trái phép trong khu chung cư, gây ra việc cháy nổ.



Sự việc này khiến tôi nhớ về thôn Sáu Công Nông, cảm thấy tiếc nuối cho các hộ gia đình vô tội trong khu chung cư đó.



“Anh Kỳ?” Lần này người gọi tôi là Gã Béo.



Tôi ngẩng đầu lên nhìn bọn họ.




“Chỉ có vậy thôi à?” Quách Ngọc Khiết ngạc nhiên: “Khống giống sở thích cũng không nhất thiết phải chia tay mà!”



“Ừ, em nói rất đúng. Nhưng, lúc đó anh nào có nghĩ nhiều như vậy!” Tí Còi tiu nghỉu xuống, nhún vai, ánh mắt lướt qua Quách Ngọc Khiết, rồi rủ xuống, sau đó chẳng còn tiêu cự.



Phòng làm việc trở nên yên tĩnh.



“Cô ấy bị bà Enna giết chết rồi à?” Tí Còi đột nhiên hỏi.



“Ừ…” Nhân lúc Tí Còi hỏi, tôi kể lại cho bọn họ nghe những gì tôi thấy được trong cảnh mộng.



Chỉ là, tôi không biết có nên nói với Tí Còi việc Kỳ Bạch tìm Quỷ Ngữ là vì Tí Còi không. Cuối cùng, tôi quyết định không nhắc đến việc này.



Cho đến khi tôi kể xong, Tí Còi vẫn không có biểu cảm gì cả, chỉ “ồ” một tiếng.



“Ồ?!” Người phản ứng mạnh nhất vẫn là Quách Ngọc Khiết.



“Muốn hồi sinh cô ta thì phải tìm ra thi thể, để Lâm Kỳ...” Trần Hiểu Khâu nói.



Tí Còi lắc đầu: “Việc hồi sinh cô ấy để sau khi anh gặp cô ấy rồi quyết định đi.”



“Anh điên rồi à?” Gã Béo kêu lên.



Quách Ngọc Khiết lúc này chỉ trừng hai mắt nhìn chằm chằm Tí Còi.



Tôi và Trần Hiểu Khâu cũng cảm thấy kinh ngạc.



Ai cũng không ngờ Tí Còi lại nói ra những lời này.



“Không. Cô ấy cũng tìm tới cửa rồi, nhất định là có chuyện muốn nói với tôi. Nếu không thì, chắc là muốn giết chết tôi.” Tí Còi nói đến đây, còn cười lên: “À, chắc là sẽ không. Cô ấy mà biến thành ma thì chỉ có trở thành những loại ma như linh hồn phù hộ, linh hồn trông đất thôi. Không thể nào là ác ma giết người được.”



Nhất thời, tôi nghĩ đến hình ảnh cả nhà đều là máu và người con gái ôm lấy một cái đầu người nở nụ cười.