Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1776 : Tí còi không rõ tung tích
Ngày đăng: 17:03 30/04/20
Câu nói này khiến tôi nhất thời không phản ứng kịp.
“Không thấy? Không… Sao lại mất tích?” Tôi lắp bắp hỏi.
Nếu như nói Tí Còi chết rồi thì tôi còn hiểu được. Nhưng… mất tích là sao?
“Sáng nay cậu ta1rời khỏi khách sạn đi làm. Để an toàn, hôm qua Nam Cung đã kết nối định vị trên điện thoại cậu ta. Trước khi ra khỏi khách sạn thì đã mất tín hiệu rồi. Chúng tôi đã đi tìm8trong khách sạn, nhưng không tìm thấy cậu ta, cũng không tìm thấy điện thoại. Camera giám sát trong khách sạn cũng không quay được cậu ta. Cậu ta đột nhiên mất tích.”
“Mọi người cũng không tìm thấy ma ư?2Có thấy Kỳ Bạch không?” Tôi dùng giọng điệu chất vấn.
“Không thấy.” Ngô Linh bình tĩnh trả lời: “Việc này rất có thể không phải do Kỳ Bạch làm.”
Tôi ngẩn ra.
“Chúng tôi đang định đi đến nhà của cha mẹ4Kỳ Bạch để xác nhận xem. Tuy rằng cha mẹ cô ta tử vong ly kỳ, nhưng vẫn chưa tìm ra hung thủ. Phía cảnh sát không tìm thấy. Chúng tôi vẫn chưa xác nhận được người ra tay có phải là Kỳ Bạch hay không. Hôm nay cậu rảnh không? Nếu tiện thì cậu và chúng tôi cùng nhau đi xem thử đi. Cậu đã từng thấy hồn ma của Kỳ Bạch, chắc là sẽ nhận ra âm khí của cô ta.”
Tôi đồng ý với lời mời đó.
Tôi gọi điện thoại cho Trần Hiểu Khâu, sau đó lại gọi cho Sếp Già xin nghỉ.
Lần xin phép này là xin cho tôi và Tí Còi cùng nghỉ. Tôi chỉ đành nói Tí Còi đột nhiên không khỏe, tôi dẫn cậu ta đi bệnh viện.
Cái lý do dở như vậy, nhưng lại là lý do thông dụng nhất.
Sếp Già cũng không hỏi nhiều, thậm chí còn không hỏi thăm tình hình của Tí Còi, liền cho nghỉ.
Lúc cúp máy, trong lòng tôi cảm thấy là lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Sếp Già có quan hệ rộng rãi, cho dù có biết chuyện gì, hay nghe được chuyện gì, thì cũng không phải chuyện lạ.
Ông ấy giả bộ không biết chuyện gì thì tôi cũng giả bộ chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Ngô Linh và Lưu Miểu lái xe tới đón tôi. Trên xe, bọn họ cho tôi xem qua camera giám sát trong khách sạn và bản ghi chép định vị của Tí Còi.
Định vị do Nam Cung Diệu làm ra vô cùng sắc nét, dùng bản vẽ của khách sạn làm bản đồ. Những tuyến đường mà Tí Còi đi thang máy xuống lầu đều được đánh dấu ra.
Camera giám sát trong thang máy vẫn hoạt động bình thường, quay được hình ảnh Tí Còi. Vào thang máy chung với Tí Còi còn có một người đàn ông xa lạ, xách theo cặp táp. Trong một văn kiện khác là hồ sơ về thân phận của người đàn ông xa lạ này. Người của Thanh Diệp không phát hiện được người đó có gì khả nghi. Đây chỉ là một người bình thường. Sau khi tôi xem qua, cũng cảm thấy như vậy.
Mở khóa được cửa chống trộm, sau khi kéo cửa ra, Ngô Linh đi vào trước.
Thang máy hơi cũ kỹ, lúc di chuyển sẽ phát ra tiếng động.
Cha mẹ của Kỳ Bạch ở tầng thứ mười.
Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt là hai cánh cửa nhà, trái phải một cánh cửa, một tầng chỉ có hai hộ gia đình.
Không khó để nhận ra hộ nào là nhà cha mẹ Kỳ Bạch.
Tôi cảm nhận âm khí trước cửa nhà.
“Là Kỳ Bạch.” Lòng tôi nặng trĩu, vẻ lạc quan vừa nãy đã biến mất không xót gì cả.
“Hung thủ không nhất định là Kỳ Bạch.” Ngô Linh nói.
Lần này, Lưu Miểu phải cạy cửa để vào.
Cửa mở ra, tình huống sau cửa lại rất bình thường. Chỉ là sàn nhà hơi bẩn. Lớp bụi có dấu hiệu bị giẫm vào, để lại dấu chân.
Đi sâu vào, liền thấy được căn nhà bếp bừa bộn. Trên sàn la liệt bột mì và lọ gia vị.
Xem ra, thứ bột màu xám trên sàn nhà e là không phải bụi bặm, mà là những thứ này.
Mở cửa sổ ra, rót vào căn phòng từng cơn gió mát.
Trong nhà không có mùi lạ, chỉ có âm khí nhàn nhạt.
Ba người chúng tôi đi thẳng đến căn phòng có âm khí nặng nhất.
Cửa phòng mở rộng, nhưng vì vấn đề vị trí, mà sau khi đi vào nhà, chúng tôi không thể nhìn thấy hình dạng căn phòng ngủ.
Nhưng tôi vẫn nhìn thấy được thứ khiến tôi bất an.
Trên nắm tay của cánh cửa, có một dấu tay bằng máu rõ rệt.