Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1777 : Cha con

Ngày đăng: 17:03 30/04/20


Trên nắm cửa chỉ có một ít dấu tay bằng máu, nhưng máu trong phòng thì rất nhiều.



Vết máu từ cửa kéo dài đến giường.



Cả chiếc giường đều bị máu nhuộm đỏ, không nhìn ra màu sắc ban đầu của ga giường và chăn nữa. Máu trên ga giường đã khô hết. Ga giường cũng vì vậy mà trở nên cứng ngắc, giống như da bị sấy khô.



Mặc dù không nhìn thấy thi thể, nhưng từ những vết máu này, cũng có thể tưởng tượng ra cả một hiện trường gây án.



“Chỉ có một loại âm khí.”1Ngô Linh là người đầu tiên nói ra phán đoán của mình.



Căn phòng đích thật chỉ có một loại âm khí, mà còn là âm khí của Kỳ Bạch.



“Nếu muốn xác nhận, thì tôi có một cách hiệu quả hơn.” Ngô Linh nhìn sang tôi: “Hình ảnh của cha mẹ Kỳ Bạch tôi đã chuẩn bị sẵn. Nhưng, nếu như lúc này cậu sử dụng năng lực với họ, thì sẽ xảy ra tình trạng tiêu hao năng lực không cần thiết. Nếu như cậu Đàm cần thì đến lúc đó năng lực của cậu có thể8không theo kịp.”



Ngô Linh đang đợi tôi ra quyết định.



“Nếu như cậu tiến vào cảnh mộng, vậy có thể lập tức tiêu diệt hồn ma của Kỳ Bạch.” Lúc này Lưu Miểu thốt lên.



Đây cũng là một biện pháp. Mà còn là một biện pháp không tệ.



Điều kiện tiên quyết là, người bắt Tí Còi chính là Kỳ Bạch.



“Trong khách sạn không có âm khí của Kỳ Bạch sao?” Tôi hỏi.



“Cậu cũng thấy rồi đó. Không có âm khí. Không có bất kỳ manh mối nào cả.” Ngô Linh lắc đầu, không tức giận với sự chất2vấn dồn dập của tôi.



Tôi cũng không có ý muốn trách họ.



Tất cả mọi chuyện bày ra trước mặt, đổi lại là tôi, tôi cũng không thể bảo đảm Tí Còi không bị bắt đi. Chẳng lẽ lại trách nhóm Ngô Linh không bảo vệ tốt Tí Còi? Không đưa được Tí Còi đến cơ quan? Chuyện này thật nực cười.



Huống chi, Tí Còi mất tích trong khách sạn. Với khoảng cách đó, nếu mà thật sự có ác ma xuất hiện, thì nhóm Ngô Linh không thể không biết, hiện trường chắc chắn sẽ để lại4dấu tích.



Tôi như con ruồi không đầu, sau khi đi qua đi lại trong phòng, quay đầu lại nhìn sang chiếc giường nhuốm đầy máu kia.



“Các anh vừa nói, cha mẹ của Kỳ Bạch? Mẹ của Kỳ Bạch đáng lẽ đã qua đời rồi! Đã qua đời từ lâu rồi!” Tôi cất cao giọng nói.
Người phụ nữ vừa mắng vừa tóm lấy ly sữa bên tay ném vào người Kỳ Triệu An, quay lưng bỏ đi.



Kỳ Triệu An thở dài, cũng không phát cáu, bình tĩnh mà đi tìm chổi đến quét những mảnh vỡ của chiếc ly.



Ông ta quá bình tĩnh.



Tôi không cảm nhận được sự ăn năn, hổ thẹn trong ý thức của ông ta. Thậm chí ngay cả đau lòng cũng không có.



Lúc này cái mà ông ta nghĩ đến là người phụ nữ mới quen biết kia, nghĩ đến buổi hẹn ngày mai.



Chẳng lẽ, đây chính là nguyên nhân Kỳ Bạch phát điên giết chết cha mình và mẹ kế?



Ý nghĩ này vừa nhuốm lên, tôi liền quên đi. Tôi không cần biết nguyên nhân, tôi chỉ cần ngăn cản Kỳ Bạch, tiêu diệt Kỳ Bạch là được rồi.



Thời gian trong cảnh mộng này không đúng. Lùi về sau một chút… qua mười năm nữa… có thể là hai mươi năm…



Tôi cố gắng suy nghĩ, trong lòng mặc niệm, tình cảnh trong cảnh mộng đúng là có thay đổi.



Tôi đang định quan sát thì lập tức phát hiện có chỗ không đúng.



Bóng lưng trước mặt tôi…



Đinh.



Cửa thang máy mở ra, người đàn ông trước mặt nhấc chân đi ra khỏi thang máy, lúc rẽ cua, để tôi nhìn thấy sườn mặt.



Là anh Từ kia! Anh Từ mà vào thang máy với Tí Còi!



Tôi như bị sét đánh.



Cùng lúc đó, một bóng dáng mà tôi rất quen thuộc đi xuyên qua linh hồn của tôi, ra khỏi thang máy.



“A Thụy!” Tôi thốt lên.