Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1781 : Âm dương cách biệt
Ngày đăng: 17:03 30/04/20
Tôi quay qua nhìn Tí Còi, lúc này tôi mới để ý thấy đôi mắt Tí Còi đã ửng đỏ, ánh mắt không chút thần sắc.
Có lẽ cậu ta đã biết mình bị Kỳ Bạch giết. Quá trình xảy ra như1thế nào, cậu ta chắc cũng rất rõ nhỉ?
Lúc đó tôi như người mất hồn, cái đau trên cơ thể mình còn không cảm nhận được, nhưng khi thân thể Tí Còi bị tách ra, máu của Tí Còi rơi trên8người tôi thì tôi lại cảm nhận được. Với tư cách là người trong cuộc, cái cảm giác đó của Tí Còi có lẽ mãnh liệt hơn bao giờ hết. Đặc biệt thủ phạm giết chết cậu ta lại từng là2cô bạn gái mà cậu ta luôn nhung nhớ…
Ngay lúc này, tôi cũng cùng tâm trạng với cậu ta. Nhưng tôi biết rõ đó là do sự đồng cảm mà ra, chứ không phải do bản thân tôi đã chịu phải4điều gì đó đau đớn.
Lưu Miểu cúi người kéo chúng tôi dậy.
Hiện trường vụ án là căn phòng của cha mẹ Kỳ Bạch, nơi này không thích hợp để nói chuyện.
Tôi và Tí Còi giống như hai con rối, theo sau Ngô Linh và Lưu Miểu bước ra khỏi căn phòng, xuống lầu, lên xe, rồi cứ thế một mạch tiến về khách sạn, cả một chặng đường chúng tôi không nói câu nào.
Sau khi về đến khách sạn, bốn người chúng tôi dừng lại một lát ở một góc tường. Nơi này không có gì khác thường cả, giấy dán tường cũng không có gì đặc biệt, chỉ là loại giấy bình thường mà thôi.
Chúng tôi tiến vào thang máy, lên lầu, rồi đi tới một căn phòng trong khách sạn.
Cổ Mạch lên tiếng hỏi: “Đã về rồi sao? Giải quyết xong rồi chứ?”
Nam Cung Diệu đang ngồi trước máy tính quay đầu lại ngước nhìn.
Tôi và Tí Còi tiến vào ngồi trên ghế sofa, Ngô Linh đi lấy nước cho chúng tôi.
“Sao vậy? Sao hai người lại thế này? Bị cướp mất hồn rồi à?” Cổ Mạch vòng đi vòng lại trước mặt chúng tôi: “Xem ra cũng khỏe mà. Đều sống chứ hả?”
“Ừ, sống cả.” Tôi trả lời cho có.
Cổ Mạch nhìn tôi, rồi quay qua nhìn Tí Còi, lay vai cậu ta: “Này, dù có bị bạn gái cũ tập kích thì cũng không đến nỗi này chứ? Mấy trường hợp thế này năm nay xuất hiện đầy ra.”
“Tôi nghe thấy tiếng của Kỳ Bạch, nghe thấy cô ấy gọi tôi.” Tí Còi cúi đầu nói.
Ngô Linh nhìn về phía tôi: “Lâm Kỳ?”
Cô ấy chú ý phản ứng của tôi.
Còn Tí Còi nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.
“Sau khi cậu ra khỏi thang máy, tôi đã ở đó, tuy nhiên... Tôi không nghe thấy gì hết. Không nghe, không thấy... Tôi không hề phát hiện ra sự có mặt của Kỳ Bạch.” Tôi nói một chút về tình huống tôi đã gặp phải trong cảnh mộng của mình: “Cái đồng hồ cát đó, nó như muốn ngăn cản tôi tiếp xúc với cậu.”
“Đồng hồ cát?” Ngô Linh chau mày.
Còn biểu cảm của Tí Còi thì tương đối gượng gạo.
“Cậu đã làm gì rồi?” Tôi hỏi.
Nhìn biểu cảm của Tí Còi lúc đó, tôi đã hiểu ra được một chút.
Tí Còi mím môi, hít thở sâu mới bắt đầu lên tiếng: “Là tối qua, tôi đã suy nghĩ....”
“Hả?”
Cổ Mạch đang chơi game liền quay lại nhìn Tí Còi.
“Tôi, à... Đã nghĩ tới đồng hồ cát. Đó là vào lần đầu tiên tôi và Kỳ Bạch đi đến nhà một thầy phù thủy, người đó đã lấy ra một đạo cụ, là đồ giả, gia công khá đẹp, tuy nhiên người đó giới thiệu nó rất khoa trương.” Tí Còi tường thuật lại lời nói lúc đó của bà phù thủy kia: “Tối qua trong lúc ngủ, vô tình tôi lại nhớ đến nó, những con rắn nối lấy nhau, còn có cả đồng hồ cát, tất cả những thứ này đều đại diện cho luân hồi, cho thời gian, còn có cả không gian cố định nữa... Nói thế nào nhỉ... Suy nghĩ của tôi lúc đó cũng không được rõ ràng cho lắm, chỉ là nghĩ đến một vài truyền thuyết, còn cả....”
Tí Còi dừng lại một lát, trên gương mặt để lộ một cảm xúc khó tả: “Còn nghĩ đến, nếu như có thể quay lại hôm đó, nếu như mọi thứ thật sự bắt đầu lại, thì sẽ như thế nào...”