Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1782 : Can thiệp
Ngày đăng: 17:03 30/04/20
Không còn nghi ngờ gì nữa, nguồn gốc của tất cả mọi chuyện là bắt đầu từ suy nghĩ ấy của Tí Còi! Cậu ta đã cung cấp cho Kỳ Bạch một nguồn sức mạnh to lớn, điều này đã khiến Kỳ Bạch có cơ hội bắt lấy cậu ta, vả lại còn giết cả cậu ta.
Lúc này, tôi cũng cạn lời, nên không nói gì.
Cổ Mạch ngược lại rất thẳng thắn, anh1ta liếc nhìn Tí Còi, lên tiếng với vẻ xem thường: “Cậu cũng giỏi thật đấy. Đúng là không thể nhận ra cậu lại là một chàng thanh niên văn nghệ đầy tình cảm vậy.”
Tí Còi đỏ mặt, tuy nhiên một lúc sau liền biến đen: “Thật sự tôi không nghĩ đến mọi việc sẽ thành ra như thế này. Là người, ắt hẳn ai cũng có lúc phạm phải sai lầm, muốn8bắt đầu lại mà!”
“Thật ấu trĩ.” Cổ Mạch buông lời rồi tiếp tục tập trung vào trò chơi của mình.
“Cái đồng hồ cát đó đâu rồi?” Ngô Linh hỏi.
Tí Còi lúc này đã không còn biết được gì nữa.
Tôi đem toàn bộ những chuyện xảy ra sau khi cậu ta chết kể lại.
Diệp Thanh đã can thiệp, phá bỏ sự ràng buộc của chiếc đồng hồ cát đó.
Đây là cách nghĩ của tôi.
Ngô2Linh nghe xong lại có suy nghĩ khác: “Nói vậy thì sau khi cậu Đàm chết, những năng lực phụ trợ lên đồ vật liền biến mất?”
Tôi ngây người. Tôi chưa từng nghĩ qua việc này trước đó.
Tuy nhiên nếu suy nghĩ một cách cẩn thận, cái suy nghĩ này của Ngô Linh đáng tin hơn so với cách nghĩ của tôi.
Lúc đó, tôi nắm được Tí Còi rồi.
Tí Còi lúc đó có4lẽ đang ở giai đoạn trải qua cái chết, biến thành hồn ma; khe hở thời gian ấy đã làm cho chiếc đồng hồ cát kia mất đi tác dụng của nó.
Tôi bắt được Tí Còi, nhưng lúc đó sốc do cái chết của cậu ta nên không có phản ứng gì cả.
Cũng may Diệp Thanh xuất hiện kịp thời đá tôi dậy.
Tôi rất may mắn, cả người đang đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Anh ta có lẽ đã rời khỏi phòng nghiên cứu rồi.” Tôi lên tiếng.
Bốn người trong nhóm Thanh Diệp đều quay qua nhìn tôi.
Tôi đành phải kể chuyện mình đến phòng nghiên cứu tìm Diệp Thanh rồi rơi vào cảnh mộng của Quỷ Ngữ cho họ.
“Anh ta có gì đó lạ lắm. Tôi cứ cảm thấy, muộn một chút…” Tôi nói.
“Có lẽ cậu ta muốn rèn luyện cho cậu đấy.” Cổ Mạch hờ hững nói một câu.
Tôi nhìn Cổ mạch.
“Nếu như tất cả các thành viên trong giới quái dị đều chấp nhận cách nghĩ của người trong nhóm thầy trừ ma, Diệp Tử bị tìm được, rồi rơi vào cuộc chiến ác liệt, thậm chí là biến mất hoàn toàn… Tất cả những chuyện này đều có khả năng xảy ra.” Cổ Mạch nói: “Đối với người bình thường mà nói, cách nghĩ của đám người thầy trừ ma lại càng dễ chiếm đồng tình hơn. Đây chỉ là chuyện xảy ra trong nay mai mà thôi.”
Lúc này tôi cảm thấy áp lực nặng nề.
“Suy cho cùng, trong kế hoạch lớn của cậu ta thì chỉ cần năng lực của cậu mà thôi. Hơn nữa, nếu thật sự công khai năng lực của cậu thì một vài người nào đó chỉ sợ sẽ liều mạng muốn giết chết cậu.” Cổ Mạch nói.
“Tại sao? Nếu như anh Kỳ thật sự thành công thì thế giới này sẽ không còn ma quỷ nữa, há chẳng phải cùng mục đích sao?” Tí Còi ngạc nhiên hỏi.
Cổ Mạch cười lớn.
“Vì cậu không phải là người của họ.” Ngô Linh nói: “Nên họ sẽ không tin tưởng cậu.”
“Chỉ vậy sao? Có phải đầu họ có vấn đề không?” Tí Còi trừng mắt lớn tiếng nói.
“Thực ra nói vậy cũng không sai.” Ngô Linh gật đầu.
“Ha ha!” Cổ Mạch cười phá lên: “Không còn cách nữa rồi! Ai bảo ngay từ đầu cậu để Diệp Tử tìm thấy làm gì chứ, còn là lúc Diệp Tử biến thành ma nữa. Nếu bọn họ muốn giết chết Diệp Tử, vậy nhất định cũng sẽ không tha cho chúng tôi. Những chuyện như dụ địch theo mình có lẽ không trong mô thức tư duy của họ đâu!”
Cổ Mạch bày ra dáng vẻ vui khi người ta gặp họa mà nhìn tôi.
Tôi cảm thấy đau đầu, không muốn chấp nhất với Cổ Mạch nữa.