Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1789 : Bệnh thái

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Tôi thấy tài khoản bị biến mất, trong lòng trầm xuống.



Chẳng lẽ là quá khứ lại bị thay đổi rồi ư?



Tôi nhìn xuống cổ tay mình. Sợi dây cột trên cổ tay vẫn còn ở đấy. Mặt này không thay đổi.



Nhưng điều này không có nghĩa là những chuyện liên quan đến con ma nữ kia không bị thay đổi.



Tôi không chắc chắn nên cũng không dám nhắc đến chuyện này.



Cái cảm giác bó chân bó tay này khiến tôi cảm thấy buồn bực.



Tôi nghĩ đến Diệp Thanh đầu tiên.



Bình thường Diệp Thanh không nói1gì cả, chẳng lẽ không phải do tính cách anh ta như thế mà là vì nguyên nhân này sao? Anh ta cũng giống tôi vậy, không thể xác định được một số chuyện rốt cuộc có thay đổi hay không, vì vậy mới chọn cách là không nói gì cả, lúc cần thiết thì đưa tôi vào thẳng trong cảnh mộng?



Tôi sững người ra.



Lúc này Trần Hiểu Khâu lại bắt đầu lên tiếng khuyên giải Quách Ngọc Khiết. Nhưng mà cô ấy nói chuyện cứng ngắc, chỉ bảo Quách Ngọc Khiết đừng lãng phí8thời gian vào những chuyện này, mau chóng tìm cái tài khoản của con ma nữ kia.



Hình như… Quá khứ không có bị thay đổi?



Vậy thì, con ma nữ kia là như thế nào đây?



Tôi thấy có chút khó hiểu, nhưng cũng chỉ đành đè nén cái sự thắc mắc này trong lòng.



Chúng tôi tìm kiếm hết cả một ngày trời, ngoại trừ lần tôi nhìn thấy cái tài khoản kia ra thì không còn thu hoạch được gì khác nữa.



Sau đó tôi có tìm kiếm cái tên tài khoản đó trên mạng, có người2trùng tên, nhưng không phải chính chủ.



Tôi mang theo cái cảm giác bất lực này về nhà, về đến nhà thì nhìn thấy em gái đang nằm trên ghế sofa xem tivi.



Nó về nhà vào cuối tuần.



Buổi tối lúc ăn cơm, trên tivi đang chiếu thời sự buổi tối.



Điều khiến tôi bất ngờ là, cái chết của Cố Nhan được đưa lên cả thời sự. Thứ mà tin thời sự quan tâm chắc chắn không phải là cuộc sống riêng tư của Cố Nhan mà là vấn đề bệnh trầm cảm và tự sát. Cái4đề tài này đã được đưa tin hết vài ngày rồi.



Em gái vừa cắn đũa vừa thở dài: “Cô ấy chết rồi cũng đáng tiếc thật. Người xinh đẹp như thế cơ…”



Cha mẹ cũng đưa mắt nhìn về phía tivi và đồng loạt gật đầu.
Cô ấy nói không sai chút nào. Cái sự thật và giả này khó mà có thể phân rõ ra được, cũng không phải là trọng tâm của cuộc sống chúng tôi. Những người xa lạ kia có lương thiện hay ác độc thì đều không ảnh hưởng gì đến cuộc sống chúng tôi cả. Cho dù là những người xung quanh thì cũng rất ít ảnh hưởng đến chúng tôi. Dưới sự đe doạ chết chóc của ác ma thì cái sự ảnh hưởng này đã ít lại càng ít hơn.



Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh về lời bình luận tôi đọc được lúc nãy.



“Nhưng chuyện này, vừa hay tôi đã tận mắt chứng kiến cả quá trình.” Tôi nói.



Lần này đến lượt Ngô Linh giữ im lặng.



Cô ấy im lặng một hồi: “Vậy thì cậu cứ làm chuyện mà cậu muốn làm đi!”



Tôi cảm thấy có chút bất ngờ.



“Dùng năng lực của cậu, làm chuyện mà cậu muốn làm. Chính là như thế. Cậu giữ được bản tính của mình, đối với cậu, đối với chúng tôi, đều là chuyện tốt.” Ngô Linh lên tiếng.



Tôi nghe thấy ở đầu dây bên kia có tiếng cười của Cổ Mạch, hình như anh ta đã nói gì đó.



“À.” Ngô Linh đột nhiên nói: “Lúc nãy Ma Cô nói là, nếu được thì nên tìm một bác sĩ tâm lí cho cậu, hỗ trợ đặc biệt cho cậu, giám sát 24/7. Nhưng chuyện này không thể thực hiện được. Vì vậy, tốt nhất là cậu nên tự để ý đến cảm xúc của mình, tự mình điều tiết lại.”



Giọng điệu này trông khá giống với Trần Hiểu Khâu.



Tôi cúp điện thoại trong tâm trạng vừa nhẹ nhõm vừa buồn bực.



Sau đó tôi gửi tin nhắn cho Trần Hiểu Khâu.



Đám người Thanh Diệp không thể xử lí dư luận trên mạng, nhưng nói không chừng phía Trần Dật Hàm thì có thể.



“Được thì được.” Trần Hiểu Khâu trả lời ngay: “Công ty quản lí của Cố Nhan đã báo cảnh sát rồi, muốn truy cứu trách nhiệm những người tung tin đồn trên mạng. Có thể giải quyết những thông tin trên mạng một cách dễ dàng. Nhưng nếu làm vậy thì rất có thể trong thời gian ngắn, dư luận sẽ bùng nổ đấy.”



Phong toả thông tin, có nghĩa là những thông tin đó là thật.



Cái kiểu logic này tôi cũng đã gặp qua rất nhiều lần rồi.



Hình như chuyện này nhất thời không thể giải quyết xong được.



“Tạm thời cứ thế trước đi.”



Tôi đặt điện thoại xuống.



Quả nhiên vẫn cần dùng đến năng lực của tôi để giải quyết chuyện này.