Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1790 : Fan hãm hại thần tượng

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Nghĩ thì nghĩ như thế. Nhưng khi tôi chuẩn bị xong xuôi, nằm trên giường, nhắm mắt lại, nghĩ mãi về con ma nữ kia thì mọi chuyện lại không tiến triển theo hướng mà tôi mong đợi.



Tôi đã không còn thấy đau đầu nữa. Sự phiền phức do tiêu1hao năng lực quá nhiều đã biến mất rồi, chắc là tôi đã được hồi phục năng lực. Nhưng hồi phục ở một mức độ nào thì tôi không dám chắc chắn lắm.



Xét về mặt tình trạng cơ thể thì hình như năng lực đã được hồi phục 100% rồi.8Tôi có thể xoá hết toàn bộ vết tích trên một tờ giấy nháp, sau đó đổi thành một tập giấy ghi chú thì cũng dễ dàng làm được.



Nhưng mặc cho tôi có cố gắng thế nào, cảm xúc kích động đến đâu, tôi đều không thể đi vào trong2cảnh mộng được.



Tôi hít thở sâu một vài lần, tự điều tiết lại, đổi lại thành một tâm trạng bình thản rồi thử thêm lần nữa.



Như thế chắc là phải có thay đổi gì rồi chứ?



Tôi mong chờ như thế.



Nhưng nhắm mắt hết một lúc lâu rồi, khi tôi mở4mắt ra thì phát hiện rằng mình vẫn đang ở trong phòng ngủ của mình.



Nhìn vào điện thoại đã thấy lại nửa tiếng trôi qua rồi.



Tôi ngồi dậy ở trên giường.



Dùng điện thoại để lên mạng tìm kiếm thử thì thấy tài khoản của con ma nữ kia vẫn còn đang biến mất biệt tích.



Không thể đi vào trong cảnh mộng, có phải là do nguyên nhân này không?



Quá khứ không bị thay đổi, cô ta không bị tiêu diệt, nhưng tài khoản lại biến mất một cách đột ngột. Cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, hỏi Ngô Linh về chuyện này, nhưng Nam Cung Diệu cũng không hề tìm thấy vết tích của cô ta trên mạng.



Người vẫn còn tồn tại, nhưng vết tích lại bị biến mất rồi.



Tôi cảm thấy vô cùng nhức đầu.



Một mặt khác, dư luận trên mạng đã có sự thay đổi. Tình trạng mà Trần Hiểu Khâu nhắc đến đã xảy ra thật.



Phong toả tin tức, xoá hết những nội dung đồn đại bậy bạ, trái lại khiến rất nhiều người tin rằng những lời xàm xí đó là thật.



Trên mạng bị có bao nhiêu tin bị xoá thì có người đăng lại bấy nhiêu tin lên. Không thể đăng bài viết, không thể đăng video thì đăng ảnh. Ảnh cũng bị chặn, vậy làm nhoè nó đi hoặc là xử lí thêm chút, chuyển đoạn video thành hoạt hình, tiếp tục đăng lên mạng.



Có những người đang hùa theo xem náo nhiệt, còn có những người là đang tức giận thật, cho rằng những gì mà Cố Nhan vạch trần đều là thật, những người quản lí, ban quản trị công ty thật sự đã có những hành vi trái pháp luật, trái đạo đức.
“Đã có người gán chuyện này lên người Nam Thiên rồi!”



“Đồng đội ngu như heo vậy!”



Hai người gần như gửi tin nhắn chung một lúc.



Quách Ngọc Khiết lập tức gửi một icon ngón giữa lên: “Đồng đội gì vậy?”



“Tự hiểu đi, tự hiểu đi. Nói chung là, fan hại chết thần tượng rồi.” Tí Còi đáp.



Đúng thật là fan hại chết thần tượng rồi…



Một lúc sau, đã có một tài khoản công cộng chỉ ra được điểm này, còn chèn thêm một cái sơ đồ, ở giữa có một cái hình đầu người màu đen được chèn thêm dấu chấm hỏi, cũng đã bị các fan đoán ra được tên trong phần bình luận.



Cái tên “Nam Thiên” được nhắc đến nhiều nhất, phía dưới còn có người đoán tên những nghệ sĩ khác, nhưng số lượng thua xa cái tên Nam Thiên.



“Mọi người nghĩ xem, đám thầy trừ ma kia có nhắm vào Nam Thiên không? Chuyện này chắc là cũng có liên quan mà nhỉ?” Tí Còi nói.



“Rất khó để có thể đối phó được với người của công chúng. Mục tiêu đầu tiên của họ chắc chắn sẽ không phải là những người như Nam Thiên.” Trần Hiểu Khâu phân tích một cách rõ ràng.



“Nhưng mà, chuyện này đã làm lớn đến mức này, Nam Thiên là một nghệ sĩ bình thường, nếu như nguỵ tạo thành một vụ tự sát thì sẽ không có ai nghi ngờ chứ nhỉ?” Tí Còi lại lên tiếng.



“Cậu quên là cậu ta là một tên nhà giàu sao? Tài chính Tứ Hải.” Gã Béo lên tiếng nhắc nhở.



“Đúng nhỉ, tài chính Tứ Hải, cái này lợi hại hơn nhiều đó!”



Dường như chúng tôi không cần lo lắng cho Nam Thiên đâu.



So với thầy trừ ma thì cái con ma nữ điên cuồng kia có làm gì Nam Thiên hay không, chuyện này mới khiến người ta lo lắng đây.



Nếu cô ta chỉ làm mưa làm gió trên mạng xã hội, có lẽ đây lại là một tin tốt đấy chứ?



Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mãi cho đến 2 giờ sáng, mới không chịu nổi nữa và ngủ thiếp đi.



Tôi không hề đi vào cảnh mộng mà rơi vào trạng thái ngủ sâu trước.