Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1795 : Đến nơi

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Con bướm bay lướt qua trước mặt tôi, bay đến cửa phòng ngủ, nó cứ bay lên bay xuống, giống như đang hối thúc tôi mở cửa vậy.



Tôi nhìn về phía cuộn giấy trắng trong tay, sau khi ném nó sang một bên xong thì mặc quần dài, áo khoác, đem theo chìa khoá và di động, đi lên trước mở cửa phòng ra.



Con bướm lại bay đến cửa nhà.



Tôi đi theo qua đó và mở cửa1ra.



Sau đó, con bướm cứ bay thẳng xuống dưới, nó không hề đi vòng theo cầu thang mà bay thẳng xuống tầng một qua khe hở của cầu thang.



Tôi không thể nào chui qua cầu thang như thế được, chỉ đành bước từng bước xuống lầu.



Lúc đi ngang qua phòng bảo vệ ở cổng khu dân cư, tôi còn lo là bảo vệ sẽ nhìn thấy con bướm kì lạ này. Nhưng bảo vệ chỉ nhìn tôi8một cái rồi lại cúi đầu chơi điện thoại tiếp.



Chỉ có tôi có thể nhìn thấy con bướm này.



Tôi đi theo con bướm đó, không đi xa lắm, sau khi đi đến một khu dân cư khác cách khu nhà tôi khoảng một cây số thì được dẫn vào một toà nhà trong khu dân cư đó.



Cửa chống trộm dưới lầu đã tự động mở khoá, hé mở ra khi con bướm bay ngang qua.



Bầu không khí2bỗng trở nên rất quỷ dị.



Sau khi đi vào rồi, tôi càng cảm thấy không gian này vô cùng quỷ dị.



Vì trong toà nhà này thế mà lại có những chân nến ốp tường, trên đó có cắm một cây nến màu trắng, ánh nến lay lắt.



Cảnh tượng thế này thật sự là không phù hợp gì mấy với danh xưng “thầy trừ ma”, trái lại rất thích hợp với những phù thuỷ, vu sư mà bọn4họ đang cố gắng tiêu diệt.



Ánh lửa soi rọi ra một con đường, một con đường thẳng hoàn toàn không hợp với kết cấu của toà nhà chung cư.



Con bướm tiếp tục bay về phía trước, dọc đường có bột kim tuyến rơi ra từ người nó, sau đó lại biến mất.



Cách dẫn đường này không có chút sáng tạo mới mẻ gì cả. Tôi đang suy nghĩ đây có phải là một loại phép thuật cố định nào đó không, cứ thi triển ra thì sẽ là như thế, bướm, nến và đường hầm… Không thể thay đổi được. Có thể là do đã mượn những chi tiết trong các câu chuyện thần thoại, hoặc cũng có thể là do các câu chuyện thần thoại đã sáng tạo ra một không gian như thế dựa vào loại phép thuật này và đã được đưa vào sử dụng rộng rãi trong các bộ phim hiện nay.




“Vẫn chưa có đủ người.” Người phụ nữ mặc áo choàng đáp.



Cô ta vừa mới nói dứt câu, xung quanh lại xuất hiện thêm ba cánh cửa nữa.



Trong đó có một cánh cửa, người đi ra chính là Ngô Linh.



Tôi nhìn Ngô Linh một hồi, lập tức kiềm chế cái việc muốn lên tiếng nói chuyện với Ngô Linh lại.



Còn người đi vào từ một trong hai cánh cửa còn lại, một người là phụ nữ trung niên, nhìn vào trông giống như một bà nội trợ, người còn lại là một người đàn ông già, bước đi loạng choạng, mặc một bộ vest không mấy vừa vặn.



Sau khi bọn họ ngồi xuống ghế đều quay đầu nhìn xung quanh một lượt.



Ánh mắt của Ngô Linh không hề dừng lại ở chỗ tôi. Tôi không thể chắc chắn là cô ấy có nhìn thấy tôi hay không. Những gì mà cô ấy nhìn thấy rất có thể chỉ là những chiếc áo choàng mà thôi.



“Được rồi, mọi người đã đến đông đủ rồi.” Người phụ nữ mặc áo choàng lên tiếng: “Chắc hẳn mọi người đều đã biết mục đích tôi mời mọi người đến đây. Hiệp hội thầy trừ ma chúng tôi tìm được…”



“Phụt!” Thanh niên trẻ tuổi đột nhiên bật cười, vừa cười vừa lắc tay: “Thật ngại quá, cái tên này quê mùa thật đấy. Tôi còn tưởng rằng các người có một cái tên tổ chức thần bí gì đó, không thể tiết lộ ra bên ngoài. Tổ chức của các người tên là như thế à?”



Người phụ nữ mặc áo choàng chỉ giữ im lặng.



“Tổ chức của họ vốn có tên là Rheinstein Rickcott.” Người đàn ông già lên tiếng.



“Gì cơ?” Thanh niên trẻ quay đầu nhìn sang đó.



“Là phát âm của cụm từ ‘Người giết chết ác quỷ’ trong tiếng Kazana.” Người đàn ông già nói tiếp.



“Wow! Cái này ngầu nè! Tại sao lại phải đổi thành cái tên hiệp hội thầy trừ ma chứ?” Thanh niên nói.



“Là để hoà nhập vào xã hội người bình thường và cũng là để tránh việc thu hút những người có tính cách như cậu đến đây.” Người lên tiếng trả lời anh ta vẫn là người đàn ông già kia. Ông ta vừa nói vừa nhìn xung quanh: “Nhưng mà, xem ra cái mục đích này đã thất bại rồi.”



“Ha ha!” Thanh niên vỗ bàn cười to: “Cảnh tượng này trông ngốc chết đi được và cũng không có gì mới mẻ cả.”