Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1796 : Từ chối

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Hai người này một già một trẻ mỗi người một câu chê cười người phụ nữ mặc áo choàng kia và hiệp hội thầy trừ ma. Cũng không biết là có phải họ đã quen nhau từ trước rồi không, còn thương lượng về việc phối hợp với nhau này.



Tôi nhìn thấy lọn tóc xoăn của người phụ nữ mặc áo choàng khẽ rung lên, chắc là cô ta đang rất nổi giận.



Thanh niên vẫn còn đang cười, còn người đàn ông già kia quay đầu nhìn1về phía người phụ nữ mặc áo choàng, nắm quyền chủ động và lên tiếng hỏi thẳng: “Cô đại diện cho toàn bộ thầy trừ ma sao? Trong số những người nắm quyền, hình như không có ai sở hữu năng lực như cô nhỉ?”



Câu hỏi chất vấn này khiến người phụ nữ mặc áo choàng giận đến phát run.



“Thật ra là chúng tôi đại diện cho hiệp hội đến họp mặt với mọi người.”



Có một bóng người xuất hiện ở phía sau người phụ nữ mặc8áo choàng.



Lần này không xuất hiện thêm cánh cửa gỗ nào nữa.



Cô gái đó đứng ngay phía sau người phụ nữ mặc áo choàng, cô ta không mặc áo choàng mà mặc một chiếc đầm ôm sát người, để lộ đường cong cơ thể của mình. Cô ta cũng để kiểu tóc xoăn, màu tóc là màu đỏ rực. Nhìn mắt mũi cô ta thì thấy rằng cô ta là một đứa con lai, khoảng hai mươi mấy ba chục tuổi.



Người đàn ông già nhìn về phía2cô gái mới xuất hiện này: “Cô là…”



“Karan.” Cô gái trả lời.



“Ừ.” Ông già khẽ gật đầu.



“Ai thế?” Thanh niên hỏi.



“Người phụ trách ở phương Đông của hiệp hội thầy trừ ma. Danh xưng là như thế, nhưng theo như tôi được biết thì đây chắc là lần đầu tiên cô đến các nước phương Đông nhỉ? Trước đây cô vốn phụ trách khu vực phía Đông ở các nước phương Tây.” Người đàn ông già tiếp tục lên tiếng giới thiệu, thể hiện là mình hiểu4biết sâu rộng.



Cô gái tên Karan cũng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả, chỉ gật đầu một cách bình thản: “Đúng vậy. Bây giờ cục diện đã thay đổi rồi, chúng tôi chỉ đành đưa người đến đây để giải quyết những rắc rối mà các người không thể giải quyết được.”



Câu nói này làm những người ngồi xung quanh bàn tròn đều khẽ ngẩng đầu nhìn lên.



“Nếu như các quốc gia phương Đông sụp đổ, chúng tôi cũng không thể trụ vững được nữa.” Karan nói tiếp.



Người phản ứng đầu tiên không phải là thanh niên mà là bà nội trợ kia. Bà ta nhếch mép cười khẩy tỏ vẻ khinh bỉ.
Người phụ nữ mặc áo choàng ngẩng đầu lên.



Nón áo choàng rơi xuống, tôi nhìn thấy được một khuôn mặt hoảng hốt, khẩn trương.



Tôi đột nhiên ngây cả người ra. Vì cái người dưới lớp áo choàng kia không phải là một người phụ nữ trẻ như tôi tưởng mà là một cô bé khoảng bảy tám tuổi.



Lúc nón áo choàng rơi ra, bộ dạng của cô bé cũng hiện ra trước mắt tôi. Cơ thể bị teo lại, bờ môi đỏ thắm cũng không thấy đâu nữa. Cô bé còn phát ra tiếng kêu chói tai.



“Có thứ gì đó đang xông vào đây!”



Cô bé vừa dứt lời, mái vòm sụp xuống!



Rào rào!



Có một xô máu dội xuống từ trên đầu, trông như một cơn đại hồng thuỷ, cuốn trôi tất cả mọi người trong không gian!



Lúc tôi chìm vào trong máu lại không hề có cảm giác hoảng sợ, việc tôi nghĩ đến đầu tiên chính là cảnh tượng mình chìm vào trong máu lúc gặp phải tác dụng phụ.



Tôi bắt đầu quạt tay chân theo bản năng, ngoi lên mặt nước.



“Mau chấm dứt năng lực của cô đi!” Ông già hét lên.



Tôi ngẩng đầu nhìn lên, trên cái lỗ to kia, có một cái bóng đen khổng lồ đang tiến đến chỗ này.



“Á…” Cô bé được Karan ôm lấy, ngoi lên khỏi mặt nước, nhưng chỉ biết hét lên mà thôi.



“Julie! Bình tĩnh lại!” Tiếng quát tháo của Karan không thể ngăn được tình trạng mất kiểm soát này của cô bé.



Tôi dùng chân đạp nước, không hề đưa mắt nhìn về phía đó. Ngẩng đầu lên khiến cổ tôi mỏi mệt và tôi đã nhìn thấy được bộ mặt thật của cái bóng đen đó.



Đó là… Một cái đầu gấu rất to… Đầu của một con gấu bông…