Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1803 : Bony (5)

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Cô bé là người đầu tiên phát hiện ra sự chuyển động của con rối gỗ.



Cô bé hết sức ngạc nhiên nhìn rối gỗ trong ngực, do dự hỏi: “Bony?”



Con rối gỗ quay đầu lại rồi nhảy ra khỏi lồng ngực cô bé, nó đứng ngay trước mặt cô bé.



Cô bé tròn xoe hai mắt nhìn, kêu tên “Bony” lần nữa. Lúc này trong giọng nói của cô bé mang theo sự vui vẻ.



Con rối1gỗ đi qua lại vài bước trước mặt cô bé, rồi vươn tay về phía cô bé.



Cô bé cầm lấy tay con rối, vui mừng bế thốc nó lên xoay vài vòng. Tiếng cười trong trẻo của cô bé hòa chung với từng tiếng “Bony”, “Bony”, chỉ nhìn mặt cũng đã hiểu cô bé vui sướng đến chừng nào.



Âm thanh vui vẻ kia bị tiếng gõ cửa cắt ngang.



Cô bé dừng lại không nhảy nhót8nữa mà ôm lấy rối gỗ vào ngực, chạy phắt tới ngay cánh cửa: “Ngài gấu! Ngài đã làm cho Bony sống lại phải không? Cảm ơn ngài! Ngài gấu! Trời ơi! Cảm ơn ngài!”



Cốc cốc.



“Ồ, à… tôi… tôi phải giúp ngài thế nào đây? Tôi không lấy chìa khóa được…” Cô bé buồn rầu nói.



Con rối gỗ nằm trong ngực cô bé nhảy ra ngoài, đứng ngay trước cửa phòng, gõ cánh tay bằng2gỗ vào cánh cửa.



Cô bé không hiểu, nghiêng đầu nhìn: “Cậu muốn… đập vỡ cánh cửa này à? Nhưng mà cái này…”



Cô bé ấn hai tay lên cánh cửa, gồng hết sức mình nhưng vẫn không có cách nào di dịch được cửa phòng. Cô bé lại thử vung tay chân đập thử, nhưng kết quả cũng chỉ làm cho tay chân mình đau thêm thôi.



Cô bé tội nghiệp nhìn về phía con rối gỗ.



Con4rối lắc đầu nhìn cô bé, sau lại gõ vào ván cửa, một cánh tay gỗ khác giơ lên như muốn vẽ cái gì đó.



Cấu tạo của con rối này cũng gần như con gấu bông, chân tay đều là bốn khúc gỗ tạo thành, hoàn toàn không có khả năng tạo ra được động tác phức tạp. Khuôn mặt của nó cũng đã được cố định sẵn, chỉ có mặt mũi méo mó lệch lạc nhìn về phía cô bé.



Cô bé không hề có sự hiểu ngầm với nó, không có sự cảm ứng gì về tâm linh.



Cô bé vắt óc suy đoán đến mấy lần cũng chỉ nhận được cái lắc đầu trả lời của con rối, cuối cùng cũng đành bó tay hết cách, ngồi bệt hẳn xuống sàn nhà.
Cô bé nói: “Em cảm thấy năng lực của chị rất ngầu mà!”



Karan cười khẽ: “Năng lực của em mới có ý nghĩa để lưu trữ lâu dài.”



“À…” Cô bé chớp chớp đôi mắt.



“Cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn đi. Năng lực của em sẽ trở thành một lực lượng thiết yếu trong hiệp hội.”



“Dạ…” Cô bé gật đầu, chốc lát sau mới kịp phản ứng lại, cái cô bé muốn nói tới không phải cái này. Cô bé rối rắm một hồi, nhìn về phía Karan rồi khơi mào câu chuyện một lần nữa, nói về cái phong ấn kia.



“À. Lúc mà Elthos còn sống, phong ấn khá tự do. Chỉ cần ông ấy muốn thì món đồ đó sẽ bị nhốt lại.” Karan nói.



Tôi phát hiện suy đoán trước đó của mình đã sai. Không phải nắm giữ lấy thời gian, mà là nhốt lấy bản thể. Nhưng nói là thế, vậy những món đồ còn sống thì sao? Muốn làm sao để phong ấn lại? Giống như đang ngồi tù, phải có thời gian ăn uống, thời gian đi lại cho thoáng ư?



“Sau khi ông ấy chết đi, năng lực bị cố định lại rồi trở thành một nơi giống như không gian khác. Mà cửa để đi vào nằm ngay trong hiệp hội.” Karan nói tiếp.



Cô bé gật đầu. Cô bé đã từng đi vào trong cái không gian độc lập đó rồi.



“Năng lực khống chế cũng dần trở nên máy móc hơn, không dựa vào sự khống chế từ chính ý thức của Elthos, mà được lắp đặt thêm chìa khóa. Mỗi chiếc chìa khóa mở một cánh cửa. Mà số lượng đồ vật có thể phong ấn lại cũng bị hạn chế trong con số 107.”



Tôi cũng phải ngạc nhiên lần hai.



107, đây chính là số lượng hồ sơ thuở ban đầu của Thanh Diệp!



Con số này… có ý nghĩa đặc biệt gì chăng?



“Ồ.” Cô bé không hề suy nghĩ sâu vào vấn đề, qua loa chấp nhận lời giải thích như thế.



“Hiệp hội phân phát số chìa khóa ra, những người có chức vụ sẽ giữ lấy một vài chìa, có thể sử dụng tùy ý. Năng lực của Elthos đã trở thành tài sản chung của hiệp hội.” Karan cười nói: “Lực lượng mỗi một người trong chúng ta đóng góp cho hiệp hội đều theo cách như thế. Mà hiệp hội sẽ khiến cho thế giới này dần trở nên tốt đẹp hơn. Một ngày nào đó những thứ tà ác đã giết chết người nhà, bạn bè chúng ta kia sẽ bị chúng ta tiêu diệt sạch sẽ. Đến lúc đó… sẽ không có bất cứ ai phải trải qua những chuyện mà chúng ta đã từng trải…”



Những suy nghĩ về chìa khóa của cô bé dần tan mất, cô bé thấy nụ cười của Karan nên cũng bất giác cười theo.



Vào giờ khắc này trong lòng cô bé bỗng dâng lên một sự khát khao vào tương lai sắp tới. Dù tương lai kia không có hình dáng cụ thể cũng đủ để tiếp đầy năng lượng cho cô bé.