Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1804 : Bony (6)

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Cô bé lại xuất hiện trong dãy hành lang nọ…



Cô bé ngồi trước cánh cửa gian phòng có đánh số “089”, mà bên cạnh cô bé chính là con rối gỗ kia.



Cô bé cực kỳ hào hứng kể về mấy1chuyện mà cô bé đã nghe được từ Karan. Cô bé còn chưa tìm hiểu rõ được người nắm giữ chiếc chìa khóa căn phòng này là ai, nhưng cũng đã có được mục tiêu. Cái tương lai mà Karan8đã vẽ ra làm cô bé mong chờ vô cùng.



Con rối gỗ không có bất kỳ phản ứng gì.



Chờ đến khi cô bé nói xong hết, nghiêng đầu nhìn nó, hỏi nó thấy thế nào thì suy nghĩ của nó2mới truyền tới ý thức của cô bé.



“Nếu những thứ này biến mất thì tôi cũng sẽ bị xóa sổ.” Ý thức của con rối rất rõ ràng, nhờ vào năng lực của cô bé mà hòa nhập vào trong4suy nghĩ của chính cô bé.



Cô bé ngạc nhiên nhìn thẳng vào nó. Cô bé bắt đầu bối rối, vắt óc suy nghĩ, chợt nghĩ tới một cách giải thích hợp lý: “Không có đâu! Cậu sẽ không bị biến mất, ngài gấu cũng sẽ không bị! Hai người không phải mấy món đồ hư đốn kia. Không phải là phù thủy! Cũng không phải là quái vật mà!”



“Ngài gấu bị nhốt ở trong này. Những người kia coi chúng tôi là quái vật.” Suy nghĩ của con rối thực tế hơn nhiều so với những ý nghĩ ngây thơ của cô bé.



Tôi không kìm được mà phải ngẫm nghĩ lại sau khi cảm nhận được suy nghĩ như thế từ cô bé.



Nếu như thế giới này không có quái dị thì từ một góc nhìn nào đó mà nói, đây chính là một xã hội hòa bình.



Có vài người cũng sẽ nhờ đó mà sống lại, cũng vì thế mà thay đổi cuộc sống.



Cũng ví dụ như những người thuộc Thanh Diệp, Cổ Mạch vẫn sẽ tiếp tục làm người sản xuất âm nhạc, Nam Cung Diệu thì sẽ làm việc ở công ty tài chính Tứ Hải thuộc dãy kinh doanh của nhà anh ta, làm một tay con cháu nhà giàu. Diệp Thanh cùng Lưu Miểu cũng sống bên gia đình mình, sống hạnh phúc đến cuối đời.



Thế nhưng những chuyện gây cảm động, tạo cảm giác ấm áp cho người ta cũng sẽ biến mất.



Ngô Linh sẽ biến mất. Bản chất linh hồn của cô ấy là một đứa trẻ sinh khó thuộc mấy trăm năm về trước. Cô ấy sẽ không bao giờ có khả năng xuất hiện ở thời đại này. Cho dù còn có đầu thai, nhưng khoảng thời gian mấy trăm năm, đã đầu thai biết bao nhiêu lần, Ngô Linh cũng sẽ trở thành một con người hoàn toàn khác.



Trên thực tế, mỗi người trong chúng ta có lẽ cũng sẽ biến thành một người hoàn toàn khác.



Cũng ví dụ như Lữ Xảo Lam. Con gấu của cô ấy không sống lại thì cô ấy sẽ chết dưới tay một tên tội phạm xông vào nhà cướp của. Vào lúc đó không ai có đủ khả năng bảo vệ được cô ấy.



Cô ấy sẽ phải chết, còn có một số người nữa có lẽ cũng sẽ phải chết theo.



Không có bất kỳ ai có thể vì vậy mà sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc được.



Tôi chưa từng suy nghĩ sâu hơn về vấn đề này.



Diệp Thanh từng nói, tiêu diệt hồn ma từ gốc, để làm cho thế giới này không có hồn ma ngay từ mới bắt đầu.



Anh ta chỉ bâng quơ nói như vậy, mà tôi vì thế đã tự suy diễn ra khung cảnh tươi đẹp hạnh phúc trăm phần trăm.
Karan thở dài nói: “Lần trước chị dắt em đi mua mấy món đồ chơi, tại sao không nói gì hết? Chúng ta là người cùng một nhà, không nên như thế. Em muốn cái gì cứ việc nói cho chị biết.”



Cô bé bật thốt lên nói: “Em muốn đi gặp ngài gấu.”



“Em thích gấu bông à? Lần trước hình như có thấy một con gấu bông khá lớn…”



“Không…” Cô bé ngập ngừng.



Karan nhìn thằng về phía cô bé: “Em muốn đi gặp con gấu bông mà Phi Ưng đã bắt về à?”



Cô bé gật đầu ngẩng mặt lên nhìn Karan.



“Cái thứ đó rất nguy hiểm… Em…” Karan muốn nói tiếp nhưng lại dừng, nghĩ chốc lát: “Được rồi, để chị tìm Phi Ưng hỏi ý xem thế nào.”



Cô bé nhảy tót lên: “Có thật không? Thật tốt quá!”



Tôi cũng thở phào một hơi, nhịn không được nghĩ muốn cảnh mộng tua nhanh.



Nhanh lên! Hãy nhanh lên cho tôi có thể nhìn thấy những con gấu bông kia đi.



Suy nghĩ vừa hiện ra, tôi bỗng cảm giác đến khung cảnh chung quanh bắt đầu thay đổi.



Phòng ngủ của cô bé không còn nữa, thay vào đó là cánh cửa kia lại xuất hiện.



Karan đang cầm chiếc chìa khóa trên tay. Cô ta cắm chiếc chìa khóa vào ổ xoay một vòng, chợt nghe một tiếng cách, cánh cửa đã được mở. Cô ta xoay lấy tay nắm cửa để đẩy ra.



Cánh cửa mở ra.



Cô bé túm chặt lấy vạt áo của mình, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào trong gian phòng sau cánh cửa.



Tôi để ý thấy cô bé không mang theo con rối gỗ bên người.



Tầm nhìn của tôi kết nối chung với cô bé. Tôi đang tận mắt nhìn về phía gian phòng, nhìn thấy những cảnh tượng bên trong đó trước cả cô bé. Đồng thời cảm xúc của cô bé cũng đang truyền tới trong ý thức của tôi.



Rầm!



Karan đột nhiên đóng sầm cửa lại, lo lắng quay lại nhìn về phía cô bé.



“A… a a a a” Cô bé phát ra tiếng hét chói tai.