Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1805 : Bony (7)
Ngày đăng: 17:04 30/04/20
Đầu óc tôi không phản ứng kịp những gì đang diễn ra.
Những thứ mà cô bé nhìn thấy như khắc sâu vào trong đôi mắt của mình, không sao xóa được. Cảm xúc của cô bé bất chợt tăng vọt lên tới đỉnh điểm.
Những cảm xúc của cô bé truyền thẳng vào trong ý thức của tôi,1khiến cho tôi bị mất khả năng phản ứng.
Tôi đỡ lấy trán, đồng thời cảm giác được cảnh mộng đang thay đổi, nhưng hình ảnh kia vẫn mãi không xóa nhòa đi được.
Đó là cảnh tượng có vô số con gấu bông rơi rụng rải rác khắp căn phòng. Hình ảnh nọ không có lấy một chút8đáng yêu nào, bởi vì những con gấu bông kia như bị xé xác thành từng mảnh, rách bươm từng vụn. Ruột bông tung tóe lơ lửng cả gian phòng, thoáng chốc lại biến thành máu tươi. Xen lẫn trong những mảnh vụn gấu bông là tay chân gãy đứt của con người.
Ngay giữa những mảnh vụn2nát là một con gấu bông có kích thước cỡ người trưởng thành đang quay lưng về phía cửa. Nó dường như nghe được tiếng động, chậm rãi quay đầu lại, lúc đó mới thấy thứ nó cầm trên tay cùng mảnh vụn cắn trong miệng.
Trong nháy mắt, cô bé cũng không nhìn rõ được là gì.
Có4lẽ cô bé không nhìn thấy rõ là con gấu đang nhai nghiến cái gì nhưng chính cô bé đã điền cho đủ hình ảnh đó, thay đổi những hình ảnh mờ ảo kia bằng những mảnh vụn gấu bông rõ rệt, cùng với tay chân người.
Cô bé bị dọa sợ.
So với những gì cô bé từng trải qua khi đụng phải con quái vật đen ngòm kia, thì hình ảnh này còn tàn bạo hơn.
Ngài gấu mà cô bé mong chờ không phải như thế này.
Hình ảnh đối lập mâu thuẫn này trở thành một loại tấn công tinh thần đối với cô bé, khiến cô bé trở nên thất thường.
Tôi cảm nhận được linh hồn của cô bé vô cùng rối loạn. Những mạch suy nghĩ của cô bé mãi vẫn không ổn định lại được.
Con gấu bông, bóng đen nọ, hình dáng mờ nhạt của cha… từng khung ảnh một xuất hiện rồi biến mất trong trí nhớ cô bé rồi luân phiên chiếu lại. Cô bé cảm thấy hoảng sợ. Nếu xét về lý trí mà nói thì những thứ đồ không hề đáng sợ lại khiến cho cô bé nảy ra cảm giác sợ hãi không tài nào thoát được.
Năng lực của cô bé cũng đang chập chờn. Sức mạnh mất đi sự kiểm soát, bắt đầu trở nên loạn hơn. Những suy nghĩ của cô bé vì đó mà khuếch tán ra xung quanh, truyền tải đến cho những người cạnh đó.
Cảnh mộng chợt ổn định trở lại.
Cô bé vẫn chưa phục hồi hoàn toàn. Tôi thấy cô bé nằm yên trên giường, hai mắt nhắm chặt, sự hoảng sợ vẫn còn đọng lại trên khuôn mặt. Đôi lúc cơ thể cô bé bỗng bất giác run bắn lên.
Tôi chỉ nhìn trong chốc lát, rồi quay qua nhìn về phía ghế dựa đặt sát bên giường.
Karan ngồi ngay đó, xoa đầu buồn rầu thở dài.
Cánh cửa mở ra, người đàn ông nghiêm túc kia đi tới, đi theo bên cạnh anh ta là cậu thanh niên ủ rũ cúi gằm mặt.
Tôi với Diệp Thanh không đạt thành ý kiến thống nhất được. Hai người chúng tôi dù sớm hay muộn cũng phải đối mặt với sự tách biệt này, mỗi người đi một ngả.
Đến lúc đó…
Rào rào!
Tôi nghe thấy tiếng sóng biển vang vọng.
Mùi máu tươi xộc thẳng vào xoang mũi.
Những hình ảnh trong cảnh mộng bị màu đỏ nuốt gọn.
Cô bé trôi nổi lơ lửng giữa biển máu, nỗi sợ hãi nhấn chìm cơ thể cô bé vào biển sâu.
Cô bé chìm dần đến nơi tận cùng của biển máu, thân thể chạm vào mặt đất cứng rắn.
Cô bé hoảng sợ đến mức mất đi phản xạ, người cứng đơ như một con rối gỗ.
Rào rào!
Có thứ gì đó chui xuống biển, dần tiếp cận cô bé.
Cô bé bị túm lại, lôi ra khỏi mặt biển.
Máu loãng rơi tí tách từ trên người cô bé hòa nhập lại vào trong biển máu phía dưới. Trên mặt biển tĩnh lặng bỗng xuất hiện từng vòng từng vòng gợn sóng.
Biển máu chập chừng dừng lại hoàn toàn. Mặt biển biến thành một tấm gương màu đỏ, chiếu ra ảnh ngược của cô bé và cánh tay đang nắm lấy cô bé.
Đó là một khúc gỗ. Giống như một khúc gỗ có gắn đá nam châm, mà cô bé cũng như mang theo nam châm bị hút chặt vào trên đầu khúc gỗ.
Mái tóc ướt đẫm của cô bé run lên. Cô bé trợn tròn mắt nhìn hình ảnh chiếu trên mặt biển, cô bé chầm chập quay đầu qua.
Bony…
Cô bé vẫn còn nhớ như in cái tên này.
Thứ đã kéo cô bé ra khỏi biển máu chính là rối gỗ của cô bé.