Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1806 : Bony (8)

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Cô bé đối diện với con rối của mình, òa lên khóc, khóc rất thương tâm.



Cô bé giống như đứa trẻ tủi thân tìm thấy được cha mẹ của mình, muốn nhào vào trong lòng cha mẹ, được cha mẹ ôm chầm, dỗ dành.



Con rối vẫn giữ nguyên tư thế1của mình không một chút động đậy, cũng không có chút phản ứng trước việc khóc thút thít của cô bé.



Cô bé sau khi khóc xong một hồi, gọi tên con rối bằng một giọng nói không rõ ràng, chìa tay về phía con rối.



Ào ào!



Biển máu lặng yên bỗng8chốc cuồn cuộn lên.



Cô bé vừa khóc vừa cúi đầu xuống nhìn biển máu phía bên dưới.



Trong biển máu, những cái đầu gấu đang nổi lên. Những con gấu ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô bé.



Cô bé sợ đến nỗi ngừng khóc, ôm lấy con rối của mình.



Cô bé2ngoảnh đầu lại: “Bony…” Âm thanh cuối bị mắc kẹt nơi cổ họng của cô bé.



Con rối đã biến thành con gấu bông, nó bắt lấy cô bé ở cùng một tư thế của con rối.



Cô bé đờ người ra, cơ thể run lẩy bẩy.



Con gấu bông giơ cánh tay4lên, kéo cô bé đến gần mặt mình hơn.



Cô bé càng run kịch liệt hơn.



Rõ ràng là con gấu bông dễ thương không gì sánh được, so với con rối xấu xí đó thì lại càng dễ thương hơn, đồng thời cũng mềm mại hơn, nhưng cô bé thật sự không kiềm nén được nỗi sợ hãi, như thể đã nhìn thấy một con quái vật.



Đây không đơn thuần là một ám ảnh tâm lý.



Cô bé bị con gấu bông ảnh hưởng đến tâm trí.



Điều này đã khiến tôi nghĩ đến Vương Diêm, người bị figure kéo tự sát.



Vương Diêm là một người đã trưởng thành, mặc dù có phần chưa được chín chắn, nhưng so với các cô bé khác thì chắc hẳn là kiên cường và lý trí hơn.



Các mô hình figure ảnh hưởng đến tâm trí của Vương Diêm, cũng sau vài lần Vương Diêm bị đả kích, mới có thể thành công phá bỏ lớp vỏ bảo vệ của cô ta, mê hoặc được Vương Diêm.



Nhưng đối với cô bé, những món đồ chơi này căn bản không cần suy nghĩ nhiều như vậy.



Con gấu chỉ nâng cô bé đưa đến trước mặt, hình ảnh cô bé ngập trong con mắt thuỷ tinh của nó, cô bé đã bị làm cho khiếp sợ đến sắp phát điên.



Con gấu bông khổng lồ bỗng nhiên há to miệng, để lộ ra nụ cười.



Từ khoé miệng đang há rộng của con gấu, lông của nó bắt đầu rũ xuống. Như một người đang cởi bỏ lớp quần áo, nó cởi bỏ bộ da gấu, để lộ lớp bông bên trong.




Đó là âm thanh của cái chết...



Cơ thể của người phụ nữ lạnh run.



“Đã xảy ra chuyện gì…” Người phụ nữ lẩm bẩm một mình.



“Hì hì hì…”



Tiếng cười trong căn phòng vang lên.



Người phụ nữ quay người một cách cảnh giác.



“Ai! Ai đang ở đó! Ai!” Toàn thân của người phụ nữ đã xuất hiện ngọn lửa màu đỏ thẫm.



Tôi nghe ra được cái âm thanh đó là của con rối, là linh hồn đồ chơi đó, nhưng tôi cũng không tìm được bóng dáng của nó.



Trong căn phòng không có con rối, cũng không có bất cứ đồ chơi khác.



Nó đang ẩn náu ở chỗ nào? Hay là cô bé đã mang theo con rối bên mình, đặt con rối trong hành lý ở một nơi nào rồi?



Tầm mắt của tôi chuyển hướng về phía tủ áo, ngăn kéo.



Tiếng cười đó đã ngừng lại, khiến tôi không còn cách nào phân biệt được vị trí của nó.



Tôi đột nhiên nghĩ cô bé hình như đã chết rồi. Linh hồn đồ chơi đó trước kia vẫn cần nhờ cậy vào hình dáng của con rối, nhờ sự trợ giúp của cô bé để truyền đạt suy nghĩ của mình, bây giờ làm thế nào mà đột nhiên có thể phát ra âm thanh thực sự được?



Là nó... đã trở nên mạnh lên ư?



Tôi cảm nhận được sự bất an.



Karan vẫn đang cảnh giác. Cô ta đã ý thức được chuyện không hay. Trụ sở chính của hiệp hội đã xảy ra chuyện, cô ta cũng gặp chuyện.



Điều này có thể chết người.



Karan quyết định nên rời khỏi phòng khách sạn trước tiên.



Cô ta cẩn thận di chuyển đến nơi cửa phòng, lưng hướng về cửa, cầm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng chuyển động.



Cô ta mở cửa ra, trước tiên phóng ra ngọn lửa một cách thăm dò, đã quét dọn hành lang bên ngoài cửa phòng được một chút.



Bên ngoài không có gì.



Karan kéo cửa ra, chạy đến ngoài cửa, sững sờ ngay tại chỗ.



Phía trên bức tường đối diện có thêm một cánh cửa, phía trên cửa có treo một cái bảng viết một con số “083”.