Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1807 : Đồ Chơi

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Rầm!



Cánh cửa đằng sau Karan tự động đóng lại.



Cô ta ngoảnh đầu lại, nhìn thấy cái bảng “082” nằm ở bên trên đó.



Cả một dãy hành lang, không nhìn thấy được phần cuối, cả hai bên đều là cửa phòng như thế.



Toàn thân của Karan sởn gai ốc.



Tôi và cô ta đều biết, cô1ta hiện tại đang đứng ngay bên trong dãy hành lang bị phong ấn trong hiệp hội, đứng trong một không gian kỳ lạ mà cô ta vô cùng quen thuộc.



Kẽo kẹt… Kẽo kẹt… Kẽo kẹt…



Từng cánh cửa phòng ngay lúc này mở ra.



Kít két kít két kít két.



Mỗi một cánh cửa đều chậm8chạp mở ra, để lộ ra một đường kẽ hở nhỏ.



Karan trợn to đôi mắt, cô ta cảm giác được bên trong của cửa phòng kế bên tỏa ra khí lạnh.



“Không… không!” Năng lực của Karan đột nhiên bộc phát, ngọn lửa cuốn sạch hành lang, bao bọc lấy Karan.



“Oa ha ha ha ha!”2Tiếng cười ha hả lao đến như gió táp, tựa như có cơn gió mạnh thật sự, thổi bừng lên ngọn lửa. Một nét mặt trắng bệch, khủng khiếp bỗng nhiên kề sát gần trước mặt của Karan.



“Á á á!” Karan gào khóc bi thương, chỉ cảm thấy được có thứ gì đó xâm4nhập vào cơ thể của cô ta, xé nát linh hồn cô ta.



“Phù.” Tôi thở hắt ra một hơi lớn, mở to mắt, phát hiện trời đã sáng hoàn toàn.



Trời sáng rồi, cảnh mộng kết thúc rồi.



Cái hiệp hội thầy trừ ma đó...



Tôi nghĩ đến đây, với lấy điện thoại ở bên tay.



Ngô Linh có vẻ ngạc nhiên khi tôi lại gọi điện thoại, còn tưởng là tôi muốn kể lại những chi tiết trước đó quên nói. Khi tôi kể xong những cảnh mộng mà tôi trải qua, Ngô Linh ở đầu dây bên kia trở nên trầm lặng hơn.



“Ý của cậu là…” Ngô Linh cân nhắc khi sử dụng từ: “Toàn bộ cái hiệp hội thầy trừ ma... mất rồi?”




Điện thoại được kết nối, tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của em gái, giọng nói với vẻ buồn ngủ.



“Chỗ em có món đồ chơi nào không? Anh nhớ là em có một con búp bê bằng vải thì phải?” Tôi hỏi thẳng vào vấn đề.



“Cái gì? Anh, mới sáng sớm mà anh nói gì thế?” Em gái đang ngáp, tôi nghe thấy được âm thanh của nó đang trở mình ngay trên giường.



“Búp bê. Em có một con búp bê phải không?” Tôi nhớ là có một thứ như thế, là con búp bê hình người bằng vải.



“Hở, búp bê gì?” Em gái vẫn đang mơ hồ.



“Đồ chơi, búp bê đó.” Tôi có phần sốt ruột.



“À... Vâng... Bé Moe kia à?” Em gái hỏi.



Tôi không biết con búp bê đó gọi là gì, ngay khi nghe thấy em gái nói như thế, thì lại nhớ ra một vài sự việc: “Bạn học của em tặng cho em. Bạn đó đi nước ngoài, có mua cho em một con búp bê. Là con đó nhỉ?”



“Vâng, đúng ạ, tên là bé Moe.” Em gái trả lời: “Làm gì thế? Anh muốn mua nó để tặng người ta sao? Tặng cho bạn gái à?”



“Con búp bê đó đang ở nhà, hay là em đem đến trường rồi?” Tôi tiếp tục hỏi.



“Đang ở nhà ạ. Em phải giữ con búp bê đó. Anh muốn tặng cho người ta thì tự mình đi mua thêm một con đi. Trên mạng có bán đấy.”



“Không phải tặng cho người ta. Được rồi, anh biết rồi.” Tôi thở nhẹ một hơi.



Trong số phái nữ bên cạnh tôi, ưa thích loại đồ chơi này đều không có cái nào tốt lành. Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết chắc sẽ không mua những thứ này. Tiết Tĩnh Duyệt... một cô gái yêu thích trò chơi bắn súng, chắc cũng sẽ không thể thích loại đồ chơi này đâu nhỉ? Tôi có thể nghĩ đến chỉ có mỗi con búp bê đó của em gái.



Gã Béo và Tí Còi khi còn ở trường đại học từng mua figure, nhưng lại không phải fan cuồng về mặt này. Tôi không nói cho bọn họ sự việc của Vương Diêm, nhưng trước đó, tôi đã sớm nói với họ chuyện Vương Diêm ủy thác Thanh Diệp. Lần sự việc đó cũng là do có người mượn sở thích các nhân vật ACGN của nhóm Vương Diêm để dở trò. Bọn họ lúc bấy giờ đã bắt đầu đề phòng.



“Anh?” Em gái gọi một tiếng.



Tôi vừa nãy suy nghĩ quá nhập tâm, quên mất là vẫn chưa cúp điện thoại. Trước lúc cúp điện thoại, tôi do dự nhiều lần, hay là cứ nhắc nhở em gái một câu: “Đừng dùng tiền đi mua những thứ đó nhé.”



“Anh là ông cụ non à?” Em gái cạn lời.



“Anh lo lắng cho em thôi.” Tôi giải thích chống chế.



“Vâng, được rồi, em biết rồi. Em muốn ngủ thêm một lúc.” Em gái ngáp một cái, cúp điện thoại một cách quyết đoán.