Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1811 : Xin chào, chủ nhân của tôi (2)

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Trong lòng của Trương Tiểu Quân cũng không có nhiều buồn phiền, sau khi nhớ lại sự việc đó, phản ứng đầu tiên của cậu bé là căng thẳng.



Cậu bé chỉ không thích bầu không khí nặng nề lúc cha mẹ cãi nhau. Nếu cha mẹ có thể nói chuyện một cách bình tĩnh, dù mẹ có sở thích như thế nào, hay là quan tâm đến những con gấu bông hơn con trai mình, cậu bé cũng không để ý. Cậu bé cũng thà1rằng mình bị cha mẹ tịch thu những chiếc máy bay, xe hơi đồ chơi hơn là cha mẹ mỗi ngày đều càm ràm rằng mình cần phải tự học.



Đây chính là suy nghĩ của trẻ con.



Trương Tiểu Quân tự cho rằng, chỉ cần mẹ tìm thấy được những món đồ chơi đó thì có thể vui vẻ trở lại. Cậu bé cũng vậy, chỉ cần cầm được chiếc máy bay và chiếc xe hơi nhỏ của mình trong tay thì đã cảm thấy rất8vui vẻ rồi.



Suy nghĩ của Trương Tiểu Quân đơn thuần trong sáng như vậy, những lời mà cha nói, cậu bé nhanh chóng hiểu ngay.



“Vậy chúng ta đi mua gấu cho mẹ nhé!” Trương Tiểu Quân ngẩng mặt lên nhìn cha của mình, lắc lắc cánh tay được cha nắm.



Cha của cậu bé chỉ có thể gượng cười: “Mẹ của con…” Nói đến đây, lời của người đàn ông có chút nghẹn ngào, nhanh chóng chuyển sang ý khác: “Đây là bản giới hạn, không2sản xuất nữa, mình không mua được đâu.”



Trương Tiểu Quân chỉ hiểu ý nghĩa của cụm từ “không mua được”, cảm thấy có chút thất vọng.



“Không mua được sao? Vậy mẹ vẫn tiếp tục tìm ạ?” Trương Tiểu Quân lại hỏi.



“Ừ.”



Trương Tiểu Quân nhìn cha và bị cha dắt đi ra khỏi cửa hàng đồ chơi.



Không mua cho con trai mình xe hơi điều khiển từ xa nên người đàn ông đã mua khoai tây chiên để đền bù cho Trương Tiểu Quân



“Không được mách4mẹ đấy nhé.” Người đàn ông nháy nháy mắt.



Trương Tiểu Quân ôm gói khoai tây chiên, vui đến nỗi cười mãi, những buồn bực và nghi ngờ đều biến mất.



Sau khi họ trở về nhà, người đàn ông liền nghiêm mặt, anh ta muốn con trai mình ngoan ngoãn làm bài tập. Trương Tiểu Quân lập tức ngưng cười ngay, bĩu môi, miễn cưỡng ngồi xuống trước bàn học.



Phòng khách có bật đèn nhưng lại yên tĩnh đến lạ.



Tôi nhìn thấy người đàn ông đang lướt điện thoại, anh ta tắt âm điện thoại đi và giữ im lặng để tạo một môi trường học tập tốt cho Trương Tiểu Quân.



Trương Tiểu Quân nhanh chóng chăm chỉ chú tâm học tập.



Đợi đến lúc Trương Tiểu Quân làm xong bài tập, tung tăng đi vào phòng khách, cha mới cho phép cậu bé vừa xem tivi vừa ăn khoai tây chiên.



Một lúc sau, người đàn ông dắt cậu bé đi đánh răng rửa mặt.



Cuộc sống của hai cha con họ vô cùng bình thường.
Trên cửa cổ có một cái bóng đường nét rất rõ ràng.



Bóng của con gấu...



Tôi giật mình.



“Thịch” một tiếng, Trương Tiểu Quân nhảy xuống giường, chân trần bình bịch mà chạy về phía cửa sổ, kéo mở tấm rèm.



Cách một cánh cửa kính, một con gấu bông đứng ngay ngắn trên bệ cửa sổ, con ngươi bằng thủy tinh của nó phản chiếu lại tia sáng của ánh trăng.



“Wa!” Trương Tiểu Quân ngạc nhiên hô to, vui vẻ mở cửa sổ ra, giơ tay ra bắt con gấu bông đó.



Tôi cũng giơ tay ra bắt con gấu bông.



Trương Tiểu Quân kéo lấy, nghi ngờ mà sờ mông của con gấu bông



Cậu bé tưởng rằng con gấu bông bị dính ở bệ cửa sổ, nhưng thứ cậu bé sờ được cũng chỉ là lông tơ mềm và bông vải mềm mại bên trong.



Có hai đoạn hồi ức xuất hiện trong ý thức của Trương Tiểu Quân. Cậu bé cảm thấy, lúc này bản thân chắc là phải trực tiếp ôm luôn con gấu bông đó mới đúng.



Là trẻ con nên cậu bé không đắn đo quá lâu, mạch suy nghĩ liền chạy theo hướng khác.



“Gấu bông, mày không muốn trở về sao?” Trương Tiểu Quân hỏi, có chút đau lòng: “Mẹ tao rất thích mày, cứ tìm mày mãi. Mày là con gấu bông của mẹ tao phải không?”



Những lời mà Trương Tiểu Quân buột miệng nói ra dần trở nên ngập ngừng. Cậu bé bắt đầu hoài nghi rằng mình đang nằm mơ, hoài nghi rằng mình đang gặp một chuyện kỳ quái. Cậu bé đưa đầu ra ngoài cửa sổ, xem xét xung quanh. Xung quanh cửa sổ lại chẳng có ai. Cậu bé sống ở tầng năm, gần khu đó cũng không có ai, trên bệ cửa sổ càng không thể có gấu xuất hiện.



Trong ý thức của Trương Tiểu Quân không ngừng lóe lên những hồi ức sai lệch làm cho cậu bé càng trở nên mơ hồ.



Tôi thì đang giằng co với con gấu bông.



Tôi muốn xóa bỏ con gấu đó đi nhưng năng lực của tôi gặp phải sự chống cự.



Con gấu đó giống như đang nhìn tôi, nụ cười trên môi cứ dễ thương như trước kia nhưng tôi lại cảm nhận được sự chế giễu của nó



Lúc này Trương Tiểu Quân lại buông tay ra, buồn bã hỏi: “Mày không thích mẹ nữa sao?”



Câu hỏi vừa đưa ra, tôi cảm nhận được ống quần của Trương Tiểu Quân bị kéo một cái.



Con gấu trong tay tôi biến mất, cúi đầu xuống thì tôi nhìn thấy chân của Trương Tiểu Quân lại xuất hiện một con gấu bông khác.