Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1812 : Xin chào, chủ nhân của tôi (3)

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Con gấu bông cạnh chân của Trương Tiểu Quân và con trên cửa sổ kia không giống nhau. Con gấu có thắt cà vạt đang bấu vào chân quần của Trương Tiểu Quân kia, nó chính là con lúc nãy đã lấy bàn tay không có ngón tay mà kéo nhẹ vào quần của Trương Tiểu Quân.



Trương Tiểu Quân không hề suy nghĩ về hành động lạ đó, cũng không hề nghĩ đến sự quái dị của con gấu, tiếp nhận sự việc này một cách rất tự nhiên, còn cúi người xuống ôm lấy con gấu1đó.



Việc Trương Tiểu Quân hành động một cách không chút nghĩ ngợi như vậy khiến tôi không thể nào ngăn lại. Vị trí của con gấu đang đứng cũng rất khéo, tôi, Trương Tiểu Quân rồi mới tới nó nên không có cách nào tóm nó ngay được.



Nhưng mà Trương Tiểu Quân đã ôm nó lên rồi, khoảng cách giữa tôi và nó hiện giờ đã ở mức dang tay ra là có thể với tới.



Điều khiến tôi bất ngờ là, một lần nữa Trương Tiểu Quân hành động không chút nghĩ ngợi.



Cậu bé gọi “cha ơi”,8“cha ơi”, ôm lấy gấu, rồi chạy về hướng phòng ngủ chính.



Tôi liền đuổi theo, nhưng lại không thể cứ thế mà giữ lấy Trương Tiểu Quân, đành nhìn cậu bé ôm lấy con gấu, sà vào lòng của cha mình.



Một đứa bé trai ở độ tuổi này có cân nặng không hề nhẹ, cộng thêm lực tác động đó, khiến cho người đàn ông bị đánh thức hứng phải một lực đẩy rất lớn.



Anh ta hừ một tiếng, đau đến nỗi chau mày lại.



“Cha ơi! Cha xem kìa! Gấu về rồi!” Trương Tiểu Quân hoàn toàn2không hay biết gì, đưa con gấu đến trước mặt của người đàn ông.



Người đàn ông khó chịu đẩy con gấu ra, đứng dậy bật đèn trên đầu giường. “Trương Tiểu Quân, đêm hôm khuya khoắt còn ồn ào gì đấy? Sao không đi ngủ đi?”



Đèn bật lên, người đàn ông nhìn thấy con gấu trên tay của Trương Tiểu Quân.



“Con lục mấy con gấu đó ra làm gì?” Người đàn ông càng thêm tức giận.



Trương Tiểu Quân vội lắc đầu: “Không phải, là nó tự trở về đó!”



“Cái gì trở về? Con nằm mơ hả? Mau4quay về ngủ đi.” Người đàn ông lấy lại con gấu đặt lên kệ trên đầu giường.



Không còn bị cản trở, tôi có thể dễ dàng mà bắt lấy vật đó.



Trương Tiểu Quân lại bổ nhào tới kệ đầu giường, cản trở cánh tay đang định vươn ra của tôi.



“Không phải! Là con gấu tự quay về! Đó là con gấu của mẹ!” Trương Tiểu Quân lớn tiếng nói.



Người đàn ông chẳng buồn quan tâm, một lần nữa lấy lại con gấu, xuống giường đến chỗ tủ quần áo. Anh ta mở tủ quần áo ra, rồi mở tiếp cái tủ bên trong tủ quần áo.



Bên trong cái tủ này cũng để rất nhiều những loại đồ chơi kiểu như con gấu bông đó.



Người đàn ông chẳng thèm nhìn, liền nhét con gấu trên tay vào bên trong hộp, xong khóa cửa tủ quần áo lại.



“Cha!” Trương Tiểu Quân bắt đầu sốt ruột.



Người đàn ông ôm lấy Trương Tiểu Quân: “Đừng nghịch nữa! Ngày mai con còn phải đi học đấy!”
Con gấu bông từ bên trong tủ chui ra, nhảy xuống mặt đất. Động tác của nó có chút vụng về, sau khi chạm đất, liền ngồi bệt xuống. Nhưng động tác này của nó không hề phát ra tiếng động. Tôi nhìn thấy cơ thể mềm mại của nó khẽ rung lên.



Gấu bông từ mặt đất bò dậy, nhấc đôi chân tròn trịa lên, đi về hướng tôi. Nó đứng trước mũi chân của tôi, ngẩng đầu lên, cặp mắt thủy tinh nhìn về phía tôi.



Tôi ngồi xổm trước mặt nó: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mày có thể nói cho tao biết không?”



Tôi nhớ là gấu bông không thể nói chuyện được, cho dù là trong ý thức của cô bé đó thì thứ mà luôn nói chuyện với tôi chính là con rối gỗ, nhưng cũng phải dùng đến năng lực của cô bé đó mới có thể tiến hành giao tiếp được. Có điều, trong hiện thực tôi và Karan đều có thể nghe thấy tiếng nói của rối gỗ.



Gấu bông quay đầu lại, như đang tìm vật gì đó. Nó lại bước lên, chạy về phía của người đàn ông.



Tôi thấy nó leo lên bàn làm việc, lấy bút và giấy, viết vẽ lên trên đó.



Tâm trạng của tôi đã ổn định hơn rất nhiều rồi.



Thực sự là tôi đã nhầm lẫn rồi sao…



Tôi vừa nhìn gấu bông vẽ gì đó trên giấy vừa trầm tư suy nghĩ.



Nó vẽ trông hơi tốn sức, có thể nhìn thấy nó đang vẽ chính bản thân mình. Nó vẽ một con gấu, một người que, lại thêm một người que, lại thêm một người que nhỏ hơn một xíu.



Suy đoán của tôi lúc đầu là cô bé đó, Karan và cô bé đó, rồi chuyển thành cả nhà Lữ Xảo Lam.



Sau khi con gấu vẽ xong bốn hình đó, đặt bút xuống, quay đầu lại nhìn tôi.



“Đây chính là mày và cả nhà Lữ Xảo Lam phải không?” Tôi hỏi.



Con gấu gật gật đầu, lại cầm bút lên.



Nó vẽ chính bản thân mình, rồi lại vẽ người que, nhưng lần này đầu của người que không còn nữa, trên mặt của gấu rơi lệ. Kế tiếp nó lại vẽ hai người người que đang khóc, một lớn, một nhỏ.



Tim của tôi đập thình thịch: “Lữ Xảo Lam… chết rồi ư?”



Con gấu đặt bút xuống, cúi đầu như thể là đang rất đau lòng.



“Là do ai làm?” Tôi vội vàng hỏi.



Con gấu lắc đầu.



“Không biết ư?”



Con gấu gật đầu.



Trên mặt của con gấu không hề có dấu vết của nước mắt. Nó không thể nào rơi nước mắt được, nhưng tôi cảm thấy nó đang khóc. Cái miệng luôn tươi cười trên khuôn mặt của nó, nay nhìn lại càng thêm đau lòng.