Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1816 : Xin chào, chủ nhân của tôi (7)

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Một bóng đen bổ nhào vào người của Trương Tiểu Quân.



Tôi nhìn thấy người của Trương Tiểu Quân ngã về phía sau, đập vào bức tường. Chỉ một giây sau, máu đã loang ra thành vệt trên bức tường trắng muốt.



Yết hầu của Trương Tiểu Quân bị cắn xé ra, con gấu bông miệng đầy máu tươi vẫn còn đang nằm sấp trên người của Trương Tiểu Quân, cùng1với thân thể nhỏ bé kia trượt xuống sàn nhà.



Lại xuất hiện một cái bóng đen đang nhảy tới cái xó kia.



Sự biến hóa này xảy ra một cách bất ngờ, người gần đó nhất là Trần Hiểu Khâu cũng không thể phản ứng kịp.



Đợi Trần Hiểu Khâu thả người đàn ông đó ra, muốn tiến lên phía trước thì thấy trên một mảng tường kia như đã nở8ra một cái cây có hoa rất lớn được vẽ bằng máu tươi.



Người đàn ông hét một tiếng đau tận tim gan, đẩy Trần Hiểu Khâu ra, muốn nhào tới, nhưng lại bị những cái bóng đen khác đẩy ngã xuống đất.



Tôi xông lên trước, nhanh tay nhanh mắt túm Trần Hiểu Khâu lôi về.



Những bóng đen đó lập tức xông về phía tôi, nhưng không cắn, chỉ đẩy2chúng tôi lảo đảo lùi về phía sau.



Tôi quay đầu lại nhìn Lữ Xảo Lam. Lữ Xảo Lam muốn gượng dậy nhưng lại bị đè xuống đất. Những con gấu bông đó đang nằm lên người cô ấy, đè cô ấy đến mức không thể ngồi dậy nổi.



“Quân Quân! Quân Quân!” Lữ Xảo Lam hét to.



Tiếng nhai nuốt đã dừng lại, máu cũng ngừng tuôn.



Mấy con gấu bông người4đầy máu bước ra từ trong góc đó. Những cái miệng đang mỉm cười dính đầy máu tươi, còn có thịt nát vụt, trông vô cùng khủng bố.



“Tại sao... Tại sao...” Lữ Xảo Lam hoang mang hỏi.



“Đều tại cô! Những con gấu đó của cô! Bọn nó giết chết… giết chết...” Tiếng mắng chửi của người đàn ông đã thay đổi, giọng cao lên. Sau tiếng hét thảm thiết thì âm thanh nhai nhóp nhép lại vang lên lần nữa.



Lữ Xảo Lam như phát điên mà hét lên, muốn hất mấy con gấu bông ra khỏi người mình. Cô ấy đang vùng vẫy vô ích trên sàn nhà.



Trần Hiểu Khâu rất muốn giúp, nhưng bây giờ trước mặt chúng tôi là một hàng gấu bông đang đứng, mỉm cười kiên quyết chặn chúng tôi lại.



Tôi nhíu mày nhìn đám gấu bông này, trong lòng sớm đã mây đen vần vũ.



Tôi nghĩ đến hai đoạn kí ức của Trương Tiểu Quân trong cảnh mộng. Lúc nãy Lữ Xảo Lam nói với chúng tôi, gấu bông đã dự báo cho cô ấy.



“Bọn mày sửa kế hoạch, sửa quá khứ và hiện tại, còn có cả tương lai.” Trần Hiểu Khâu nói.



Tôi nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của Trần Hiểu Khâu. Lúc trước lời cô ấy nói với tôi có lẽ chính là chuyện này.



Cả người tôi lạnh toát, tôi nhìn chằm chằm vào những thứ bề ngoài đáng yêu này, người cứng ngắc không thể nào động đậy được.
Tôi vẫn có chút chưa kịp hoàn hồn trở lại.



Trong điện thoại phát ra tiếng gọi lớn.



Lúc này tôi mới nhớ ra điện thoại vẫn đang bật chế độ loa ngoài.



“Lâm Kỳ!” Tiếng gọi của Cổ Mạch truyền đến.



Tôi “vâng” một tiếng.



“Lúc nãy mới dò định vị điện thoại của cậu. Căn nhà đó có thể là nhà cũ của Lữ Xảo Lam, từ mấy năm trước đã bán qua tay nhiều người rồi. Chủ nhà hiện tại là một người phụ nữ độc thân ba mươi mấy tuổi. Trước mắt không thể liên lạc được.” Cổ Mạch nói.



“Ừ...” Tôi nghĩ đến những móng tay nhuộm màu đỏ kia.



“Còn nữa...” Cổ Mạch ngắt quãng: “Lúc chúng hát, tôi nghe thấy tiếng khóc.”



Tiếng khóc?



“Hồn của Lữ Xảo Lam...” Tôi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn tầng lầu đó.



“Không, có thể là tiếng khóc của những con gấu bông kia.”



Tôi nghe câu này của Cổ Mạch liền ngẩn người ra.



“Cậu đã biết nguồn gốc hình thành những linh hồn, cũng đã gặp qua không ít linh hồn rồi mà. Chúng đa số là vì những cảm xúc tiêu cực mà hình thành, cũng dễ bị những cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng.” Cổ Mạch nói: “Phiền phức lớn nhất là phải tìm ra được vật dẫn.”



“Tôi không biết vật dẫn của bọn chúng.” Tôi thật thà trả lời.



Những con gấu bông đó quả nhiên là đã thay đổi rồi. Bất kể là bị động hay chủ động ra tay thì chúng cũng đã không còn là gấu bông trước đấy nữa rồi.



“Cháu... Cháu biết...”



“Cháu biết?” Tôi ngạc nhiên nhìn điện thoại, sau đó lập tức phản ứng lại ngay, câu nói đó không phải là từ Cổ Mạch.



Tôi quay đầu lại.



Trần Hiểu Khâu lúc nãy dùng tay trái kéo tôi chạy, tôi cũng không chú ý đến tay phải của cô ấy sau khi hất qua thì đến giờ vẫn trong tư thế nắm hờ.



Tôi thuận theo cánh tay đó liền nhìn thấy bóng hình của một cậu bé.



“Cháu nhìn thấy rồi...” Trương Tiểu Quân cúi đầu, nước mắt rơi lã chã: “Cháu nhìn thấy sợi dây trên người những con gấu bông.” Cậu bé chỉ tay về một hướng: “Đầu kia của sợi dây đang ở bên kia.”