Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1817 : Chơi vui không?

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Trương Tiểu Quân đang khóc, giơ tay cao lên, chỉ về bầu trời phía Đông Bắc.



Cách chỉ dẫn này khiến cho người ta không nghĩ ra nổi.



“Ở một nơi xa bao nhiêu?” Trần Hiểu Khâu hỏi.



Tôi nhìn chằm chằm vào Trương1Tiểu Quân, vẫn có chút chưa hoàn hồn.



Trương Tiểu Quân bị những con gấu bông đó ăn mất rồi. Cha của cậu bé cũng bị gấu bông ăn thịt. Tuy nhiên, người chết rồi thì vẫn còn hồn. Linh hồn sau8khi chết cần một khoảng thời gian ngắn mới có thể bay ra khỏi thi thể, cần nhiều thời gian hơn để hồi phục lại thần trí.



Không có Địa Phủ, những linh hồn này cũng không thể đi đầu thai được,2chỉ có thể biến thành những hồn ma.



Kiếp trước Trần Hiểu Khâu là Quỷ Sai dưới Địa Phủ, trước đây đã bày ra vài phần năng lực Quỷ Sai. Lần này làm cho linh hồn của Trương Tiểu Quân xuất hiện,4cũng không thể nói là nằm ngoài dự đoán của mọi người



Nhưng mà hình như Trần Hiểu Khâu đã chuẩn bị làm như thế này từ sớm rồi.



“Rất xa, rất xa. Nhìn không thấy được.” Trương Tiểu Quân vẫn rơi nước mắt, tay đang giơ lên bỗng buông xuống.



Tôi không biết phải làm thế nào để an ủi đứa bé này. Trong cảnh mộng tôi rất muốn cứu nó, nhưng trong đó, tôi lại không nhìn thấy đám gấu bông công kích cậu bé. Mà lúc nãy...



Tôi cắn chặt răng, có chút tự trách mình.



Đây không phải là lần đầu tôi cảm nhận được cái cảm giác bất lực này.



“Có thể nói với bọn chị rằng em và cha em đã gặp phải cái gì không? Hai người không sống ở đây đúng không?” Trần Hiểu Khâu nhìn những người dân đi lại trong khu dân cư, dắt Trương Tiểu Quân đi về phía cạnh vườn hoa nhỏ.



Tôi cầm điện thoại đi theo. Trên đường nói với Cổ Mạch và Nam Cung Diệu về cái phương hướng Trương Tiểu Quân chỉ kia.



Cổ Mạch nói với tôi một phát hiện khác của anh ta: “Bài hát mà những con gấu bông đó hát tôi cảm thấy rất quen tai, chắc là không phải là chúng tự sáng tác ra. Nghe giai điệu có lẽ là một bài đồng dao, dân ca của địa phương. Cậu đợi bên chúng tôi tra xem xem.”



Tôi chẳng có tâm trạng trả lời nữa.



Trần Hiểu Khâu đã kéo Trương Tiểu Quân ngồi xuống cái ghế dài làm bằng gỗ trong vườn hoa nhỏ.




Con gấu bông đang nằm trong tay tôi bỗng cười hi hi.



“Chơi vui không? Chơi vui không? Chơi vui không?” Nó phát ra âm thanh, giai điệu rất vui tươi.



Một tiếng bùm, con gấu bông này biến thành một dải ruy băng, phát nổ trong tay tôi. Dải ruy băng cùng với những mảnh vỡ khác rơi lả tả xuống ghế và mặt đất, sau đó biến mất.



Mặt Trần Hiểu Khâu tái nhợt, trong lòng tôi cũng chùng xuống.



Trong chớp mắt, linh hồn của Trương Tiểu Quân cùng với những con gấu bông đều đã biến mất không để lại dấu vết.



“Có phải là linh hồn của Trương Tiểu Quân không?” Tôi muốn xác nhận với Trần Hiểu Khâu.



Trần Hiểu Khâu gật đầu: “Thứ em nhìn thấy chính là linh hồn của Trương Tiểu Quân. Hồn của Lữ Xảo Lam vẫn còn nằm trong thi thể, hồn của chồng cô ấy vẫn còn mơ hồ, bị ảnh hưởng bởi cái chết. Chỉ có linh hồn Trương Tiểu Quân đã thoát ra hoàn toàn. Nên em liền thử...”



Chúng tôi rõ rằng đã bị sắp đặt.



Câu chuyện mà Trương Tiểu Quân kể cho chúng tôi là thật hay giả thì cũng không có cách nào xác thực được.



Có thể là ngay từ khi bắt đầu, thứ đó đã trốn trong linh hồn của Trương Tiểu Quân, cũng có thể là sau đó mới nhập vào...



Tôi thở một hơi dài, nói với nhóm Cố Mạch về sự biến đổi này.



Trong thời gian này, Cổ Mạch đã nhớ ra tên của bài hát đó.



“Là một bài đồng dao nước ngoài được lưu truyền đã nhiều năm, còn từng bị cải biên. Tên bài hát được phiên dịch là ‘Cùng chơi trò chơi nào’. Lời bài hát của bản đầu tiên đã không còn, lời của những bản sau này thì cũng không khác mấy, đều là lời nói của những món đồ chơi, chúc phúc chủ nhân của mình, thề nguyện sẽ bên cạnh chủ nhân. Tuy nhiên, loại đồng dao này từ sớm đã rất hắc ám, tuy giai điệu vui tươi nhưng ca từ lại rất hắc ám.” Cổ Mạch nói, giọng điệu bỗng nghiêm túc: “Còn cái hướng kia, trên đường đi qua rất nhiều nơi. Muốn tìm chuyện xảy ra ở cái hướng đó thì hơi khó.”



“Ừ...” Tôi chỉ có thể tiếp tục thở sâu để mình bình tĩnh lại.



Trần Hiểu Khâu vỗ vai tôi, ra hiệu cho tôi nhìn sang một con đường trong khu dân cư.



Tôi nhìn thấy đám đông, tiếng còi xe cảnh sát đang từ xa lại gần. Nơi đám đông đang bao quanh chính là tòa dân cư mà chúng tôi mới vừa chạy ra.