Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1823 : Thị trấn ma (3)

Ngày đăng: 17:04 30/04/20


Cơn gió kì lạ lướt về hướng thanh niên kia.



Tôi chầm chậm theo sau, chợt nghe thấy có âm thanh đồ chơi vang lại từ phía trước.



Thùng thùng cheng, thùng cheng cheng....



“Bốp” một tiếng, âm thanh đó đột nhiên im bặt. Rõ ràng thanh niên đó đã dùng lực mạnh phá hoại đồ chơi.



Tôi bám theo từ xa, cũng không cần mạo hiểm mà đi quan sát, chỉ cần nghe tiếng động là đã có thể xác định được chuyện như1vậy lặp lại đến mấy lần.



Bất kể thanh niên đó biểu hiện thế nào, mạnh tay phá hoại đồ chơi ra làm sao, nó vẫn lành lặn xuất hiện trở lại.



Thùng thùng cheng... tinh tang tang...



Thanh niên hình như đã thay đổi phương thức, không đọ sức với món đồ chơi đó nữa, để cho nó thoải mái đi theo mình.



Anh ta đi lòng vòng trong thị trấn, đợi chờ phát hiện mới.



Tôi cũng không thể không đi lòng vòng trong8thị trấn theo anh ta, cứ đi mãi như vậy, tôi và anh ta gần như đã đi hết một vòng quanh thị trấn.



Nơi này cũng không rộng lắm, số lượng nhà khoảng hơn một trăm, nhưng vô cùng chen chúc, đều là nhà lầu nhỏ hai ba tầng. Xét từ kiến trúc thì có sự khác biệt giữa khu nhà nghèo và khu bình dân, còn có các khu buôn bán nho nhỏ, khu vực quản lí hành chính của2thị trấn. Tôi nhìn thấy bảng hiệu quán bar, rất đơn giản, chỉ có kí hiệu là hình một ly rượu. Tôi còn thấy một tòa nhà có treo huy chương cảnh sát, chắc đây là cục cảnh sát. Tòa nhà bên cạnh cục cảnh sát nhìn có vẻ như là bộ phận khác của chính quyền, bố cục và cách trang trí, đồ dùng còn lại bên trong nhà đều khác với nhà của người dân bình thường.



Thanh niên sau4khi đi quanh một lát, có vẻ là mệt rồi nên khi tìm được một đài phun nước cạn khô ở trung tâm thị trấn, liền ngồi lên rìa đá của đài phun nước.



Chính giữa đài phun nước ấy, có một bức tượng đá, có vẻ là tượng người bị khiếm khuyết, nhưng bất kể nhìn thế nào, tôi cũng cảm thấy bức tượng ấy không được bình thường lắm.



Không phải trên nó có hơi thở gì kì quái, mà là khuôn dạng của bức tượng, nhìn thì có vẻ giống con người, nhưng lại hoàn toàn lạc điệu với kiến trúc của thị trấn này.



Trong đầu tôi nghĩ đến không ít những tấm ảnh và phim điện ảnh đã từng xem trong quá khứ. Loại thị trấn nhỏ kiểu phương Tây thì trên cơ bản đều tương tự nhau. Bức tượng trên đài phun nước cũng thuộc dạng thường thấy. Chỉ là, một nơi nhỏ bé này cũng có công trình trang trí như vậy, khiến tôi hơi bất ngờ. Hơn nữa, bức tượng đó... cũng khác rất nhiều so với những bức tượng tương tự trong trí nhớ của tôi.



Khác biệt lớn nhất, chính là không có các đường cong của cơ thể.



Kiểu tượng này ở phương Tây, phần lớn là các nhân vật khỏa thân sẽ để lộ ra những đường cong trên cơ thể. Tôi từng xem những tác phẩm điêu khắc nghệ thuật được đưa đến triển lãm ở Dân Khánh. Tượng đá có thể lột tả cảm giác mềm mại của cơ thể người. Đường cong cơ thể của những tượng nhân vật ấy có lẽ không phù hợp lắm với gu thẩm mỹ khá là cực đoan của thời hiện đại, nhưng bản thân bức tượng thì cực kỳ đáng kinh ngạc.



Mà bức tượng này....



Tùng xèng xèng!



Món đồ chơi đó chầm chậm di chuyển đến bên chân thanh niên, đụng phải mép đá của đài phun nước, sau khi giậm chân tại chỗ một lát thì bất động như hết pin.



Thanh niên nghiêng đầu nhìn món đồ chơi.
Tôi hãi hùng nhìn thấy được ba gương mặt đó đều biến thành gương mặt của thanh niên, trên ba gương mặt lần lượt là ba nét biểu cảm đau thương, tức giận và sợ hãi.



Đội lên cái đầu như thế, món đồ chơi sau khi xoay vài vòng, lại đi tới.



Tôi lập tức bám theo, vẫn tìm cách giấu mình đi.



Nếu nơi này là địa bàn của linh hồn đồ chơi thì sự ẩn nấp của tôi sẽ hoàn toàn vô dụng, nhưng đối với những thứ khác trong không gian này, chắc là tôi sẽ tránh được sự chú ý của họ.



Đồ chơi cứ đi thẳng tới, có mục tiêu rõ ràng, ra khỏi phạm vi thị trấn nhỏ, vào trong rừng.



Điều này khiến cho tôi đang bám theo suốt dọc đường phải dừng lại.



Thùng thùng xèng! Tinh tang! Thùng xèng thùng xèng!



Tiếng nhạc xa dần, từ từ bị tiếng gió trong khu rừng át mất. Bóng hình đó cũng sắp biến mất trong khu rừng.



Tôi quay đầu lại nhìn thị trấn nhỏ một cái, cắn răng, vẫn quyết định đi vào rừng, bám theo manh mối duy nhất mà mình tìm thấy cho đến thời điểm này.



Thùng cheng cheng... cheng... cheng…



Tiếng nhạc đã dừng.



Tôi nhìn quanh một lượt, trong khu rừng tối tăm, chẳng nhìn thấy bóng dáng đồ chơi đỏ tươi kia đâu.



Mất dấu rồi à?



Hay tôi đã bị đưa vào bẫy?



Tôi nâng cao cảnh giác, loanh quanh trong rừng một lát, chẳng tìm thấy đồ chơi, cũng không bị tấn công bất ngờ.



Tôi bay cao lên, ra khỏi khu rừng, từ trên cao nhìn xuống.



Chẳng phát hiện được gì... Thị trấn đang ở một nơi cách rất gần và những nơi khác đều giống như in lần trước bay lên cao trông xuống.



“Á…”



Tôi quay phắt đầu lại, nhìn về phía thị trấn.



Tiếng gào thảm... Vậy là, lại có người vào, lại có người bị tập kích sao?