Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1824 : Thị trấn ma (4)
Ngày đăng: 17:04 30/04/20
Tôi tức tốc bay về hướng có âm thanh vang lại, sau khi đến gần thì giảm tốc độ, cẩn thận giấu mình đi.
Âm thanh từ trong nhà vang ra.
Trong gian phòng trên tầng hai của toà lầu hai tầng cũ nát liên tục vang ra tiếng gào thảm thiết, kèm theo đó là tiếng động cơ, tiếng xương thịt bị cắt nát.
Tôi đến gần cửa sổ, liếc nhìn vào trong, thấy một người đàn ông đang nằm trên giường gỗ bị lật nghiêng, trong không trung có mấy chiếc máy cưa, máy khoan và búa đang bay1lượn.
Những thứ đó đều rất nhỏ, nhìn không giống được làm từ kim loại, mà tựa như đồ chơi bằng nhựa. Nhưng khi chúng rơi xuống người thì đều có máu thịt bắn ra tung tóe. Người đàn ông nằm trên giường gào thét thảm thiết, tiếng thét như muốn xuyên thủng trần nhà, khiến người ta cảm thấy sợ hãi và đau đớn theo.
Người đàn ông đang mặc đồ thường, đầu tóc rối bời, nhưng tôi vẫn nhận ra, người này chính là người mặc đồ tây được mời đến buổi họp mặt đó. So với bộ8dạng tươm tất khi ấy thì lúc này ông ta đang quá đỗi thảm hại.
Tôi cũng không biết tại sao ông ta lại nằm trên chiếc giường, bị những thứ đó phanh thây. Tôi cũng chưa thấy ông ta sử dụng năng lực của mình. Ít nhất thì năng lực của ông ta cũng chẳng thể ảnh hướng đến những đồ chơi đang tấn công mình.
Trong tiếng gào thảm thiết ấy, cửa phòng đã mở ra.
Tôi giật mình, tức tốc lướt qua bên cạnh, chợt nghe thấy tiếng hét lanh lảnh của phụ nữ từ trong phòng vang2ra.
Những đồ chơi ấy đã dừng lại, tiếng động cơ cũng đã tắt. Tiếng rên của người đàn ông rất yếu ớt, nhỏ đến mức chẳng thể nghe thấy. Trong hoàn cảnh như vậy, tiếng giày cao gót của phụ nữ lại trở nên rất rõ.
Tôi thò đầu nhìn thử, những đồ chơi ấy lại bắt đầu khoan cắt thân thể người đàn ông. Lát sau, ông ta đã ngừng kêu gào.
Sau cửa phòng đang mở là cầu thang.
Tôi bay vòng qua phía bên kia của căn nhà, thấy người phụ nữ đang tháo chạy trên đường phố.
Nhìn4diện mạo, đó chính là người phụ nữ có dáng vẻ là bà nội trợ trong cuộc họp mặt. Bà ta cũng đã thay trang phục khác, mặc đồ công sở màu trắng, tóc búi lên, khi chạy, tóc đã xổ ra.
Người phụ nữ cắm đầu chạy về phía trước, đến ngã tư thì dừng lại.
Người bà ta run lên khe khẽ, chầm chậm quay đầu, nhìn sang căn nhà bên tay trái.
Tôi đã đến phía bên kia đường, từ từ tiến lại gần, chợt thấy trong ô cửa sổ hư hỏng, một con chó đồ chơi đang chồm lên đó. Chó đồ chơi lông xù này rất to, dài đến cả mét, tạo hình đáng yêu, trông có vẻ rất ngoan. Nó khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt thủy tinh tựa như đang nhìn chăm chú người phụ nữ.
Người phụ nữ lùi lại một bước.
Tiếng bánh xe lăn lộc cộc đã dừng lại.
Thỏ mẹ giống như đã bị xì hơi, vỏ ngoài xẹp xuống, bòng đèn bên trong cũng tắt đi. Ngay sau đó, bầy thỏ con phía sau cũng lần lượt xuất hiện tình trạng y hệt.
Vỏ ni lông mềm nhũn biến thành một tấm da, rũ lên các bánh xe, dính sát mặt đất.
Người phụ nữ quỳ trên đất, mắt trợn trừng, cơ thể cũng lõm vào một cách quái lạ. Cơ bắp của bà ta tựa như đã teo lại, làn da mất sự chống đỡ, trở nên nhăn nhúm. Sau đó, thân thể bà ta mất đi hình dạng con người, nằm rũ trên đất giống hệt những lồng đèn thỏ kia.
Tôi bàng hoàng chứng kiến cảnh tượng này, chưa kịp đến kiểm tra tình trạng của người phụ nữ thì lớp da của bà ta lại phồng lên như được bơm khí vào.
Những lồng đèn thỏ cũng đã phồng lên trở lại cùng bà ta, khôi phục ngoại hình căng phồng khi nãy.
Lồng đèn thỏ bị sức mạnh vô hình kéo đi, lăn về phía trước.
Khi con thỏ cuối cùng lướt qua mặt người phụ nữ, người phụ nữ như một túi da được bơm căng cũng đã “lăn” theo. Đôi chân bà ta cứ như được gắn thêm bánh xe, bắt đầu di chuyển bằng phương thức vô cùng khó hiểu ấy.
Tôi nhìn chằm chằm bóng của người phụ nữ, trông thấy dưới lớp da của bà ta thế mà lại có ánh đèn chớp nháy. Trong khoảnh khắc ấy người phụ nữ đã biến thành lồng đèn thỏ.
Tôi rợn cả gai óc.
“Haiz…” Một tiếng thở dài vang lên ngay sau lưng tôi.
Tôi giật mình xoay người lại, đưa tay ra, chỉ chực tóm lấy cái thứ thình lình xuất hiện sau lưng.
Và tôi chỉ chụp được không khí, nhưng cũng đã thấy rõ người đang đứng sau lưng.
Đó chính là ông lão đã xuất hiện trong cuộc họp mặt đó!
“Đừng kích động thế chứ. Như vậy nguy hiểm lắm.” Ông lão hờ hững nói, hai chân cách đất, lơ lửng trên không như tôi, nhưng bóng dáng ông ta đang tỏa ra một loại cảm giác bán trong suốt kì lạ.
Không phải do trạng thái của linh hồn, mà đó là do năng lực của ông ta.
Tôi rút tay về, nhớ lại cái thứ vừa chạm vào thì đã có được phán đoán.