Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 186 : Mã số 041 – Ngôi nhà ma (5)

Ngày đăng: 16:43 30/04/20


“Thì ra hai người quen biết nhau à.”



“Quá xuất sắc. Các anh là người đầu tiên mà có thể nhìn ra được những thứ này là do chúng tôi sắp đặt cả. Ha ha, các anh là nhân viên bên Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp đúng không? Thực ra các anh không phải là chuyên gia nghiên cứu về các hiện tượng quái dị mà chỉ văn phòng bình thường thôi đúng không? Điều tra những hiện tượng quái dị chỉ là cái cớ của các anh thôi, công việc của các anh là bài trừ mê tín dị đoan, giải thích những hiện tượng bí ẩn dưới góc nhìn khoa học. Quả thật là rất tốt đấy chứ!”



“Vậy các cậu đang làm gì?”



“À nói nãy giờ quên tự giới thiệu bản thân nữa. Chắc các anh đã từng điều tra về tôi rồi nhỉ. Tôi tên Tiêu Húc Nhật, nhà tôi có mở công ty, bản thân tôi cũng có tự mở một công ty nhỏ, tôi có tiền, có nhiều thời gian rảnh rỗi. Tôi muốn làm thật nhiều việc có ý nghĩa cho cộng đồng. Còn những thứ này đều là do chúng tôi sắp đặt cả.”



Cộp... Cộp... Cộp...



“Chúng tôi sử dụng camera mini và máy ghi âm để quay clip. Chúng tôi ở nhà kế bên để giám sát các anh. Anh Thẩm Trúc đây là diễn viên mà chúng tôi thuê. Kĩ năng diễn xuất của anh ấy rất tốt, có thể nói là tốt hơn nhiều so với những người trước.



“Cậu Tiêu, cậu quá khen rồi. Tôi vẫn cần nghiên cứu thêm nữa, phải học hỏi từ cậu nhiều hơn nữa...”



“Tính đến bây giờ thì chúng tôi đã tìm được ba nhóm người, các anh là nhóm thứ tư. Các anh có muốn xem thử đoạn clip của ba nhóm trước đó không? Đây chỉ mới là các đoạn clip chưa qua chỉnh sửa, đợi đến khi gần phát sóng chúng tôi sẽ tiến hành chỉnh sửa, thành phẩm sẽ là một đoạn phim tài liệu truyền hình dài khoảng hai tiếng. À các anh có từng nghe về phim truyền hình chưa? Đoạn phim của tôi có chút giống vậy đó, nhưng đoạn phim của chúng tôi quay bằng camera.”



“Những đoạn phim như vậy chắc không được chiếu rạp đâu nhỉ?”



“Đương nhiên sẽ không được chiếu rạp rồi, nhưng có thể sẽ chiếu trên kênh truyền hình. Nội dung bộ phim sẽ là lật tẩy những chiêu trò lừa đảo của thầy bói, bà đồng, để cho những người ngu muội, mê tín dị đoan thấy được mặt xấu của bọn họ. Đây là câu khẩu hiệu tuyên truyên mà tôi nghĩ ra, sau này còn phải làm phiền các chuyên gia đây góp ý thêm.”



“Chúng tôi không có hứng thú với việc này.”



“Vậy thì thật là đáng tiếc.”



“Tôi chỉ mong rằng chúng tôi sẽ không phải xuất hiện trong đoạn phim tài liệu của cậu.”



“Hả? Tôi thấy biểu hiện của các anh rất tốt mà, đủ bình tĩnh, sáng suốt, quyết đoán. Tôi có thể đảm bảo với các anh rằng các anh sẽ là nhân vật trung tâm của đoạn phim đó. Những người khác cũng sẽ đồng ý thôi...”



“Chúng tôi không có hứng thú với việc này. Nếu cậu không muốn rước lấy phiền phức thì phiền cậu đừng đưa hình ảnh chúng tôi vào đoạn phim đó.”



“Ha ha, rồi, được rồi, tôi đã hiểu rồi. Nếu các anh xuất hiện trong đoạn phim này thì rất có thể sẽ ảnh hưởng đến công việc sau này của các anh đúng không? Tôi hiểu rồi. Các anh có thể yên tâm, tôi sẽ không đưa đoạn clip của các anh vào trong bộ phim tài liệu đó. Như vậy thì sẽ không có sự so sánh, đối chiếu giữa các nhóm với nhau, như vậy cũng rất tốt.”




“Vậy cũng có thể là do ai đó đã làm gì trong căn nhà.”



“Vậy là tôi không sao rồi phải không?”



“Tôi cũng không biết.”



“Các anh có thể giúp tôi điều tra vụ này không? Tôi sẽ trả tiền.”



“Tôi không muốn nhúng tay vào chuyện này. Đây rất có thể là đối phương muốn cảnh cáo các cậu, còn cậu Thiên đó, sau khi ra nước ngoài thì sao?”



“Tôi không hỏi thăm được thông tin gì về anh Thiên cả. Tôi cũng không liên lạc được với anh Thiên.”



“Cậu hãy về hỏi thăm kĩ tình hình trước mắt đã. Rất có thể là người nhà cậu Thiên kia đã giải quyết xong chuyện này. Nếu bây giờ chúng tôi đột nhiên nhúng tay vào chuyện này, có thể sẽ gây ra nhiều phiền phức không đáng có.”



“Vậy cũng được.”



Ngày 24 tháng 11 năm 2007, nhận được cuộc gọi từ Tiêu Húc Nhật. Kèm file ghi âm cuộc gọi 200711240823.mp3.



“Chào cậu Tiêu.”



“Chào anh... Phù...”



“Cậu Tiêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”



“Anh Thiên... Anh ấy chết rồi...”



“Cậu ta chết rồi ư? Chết ở nước ngoài sao?”



“Không phải. Anh ấy chết ngay trong căn nhà đó... Anh ấy lén trốn về nước. Sau đó tôi có nhận được cuộc gọi từ anh ấy... Trước khi chết anh ấy đã gọi cho tôi...”