Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 187 : Mã số 041 – Ngôi nhà ma (6)

Ngày đăng: 16:43 30/04/20


“Cậu ta đã nói gì với cậu?”



“Anh ấy nói, hãy qua đó đi, anh ấy bảo tôi hãy đến căn nhà đó... Tôi... Phù... Phù...”



“Phản ứng những người trong nhà cậu Thiên đó như thế nào?”



“Không biết nữa... Tôi cũng không biết nữa.”



“Bây giờ cậu đang ở đâu?”



“Tôi đang ở nhà. Tôi đang ở trong nhà... Tôi không dám ra đường...”



“Lần trước cậu có nói nhờ chúng tôi điều tra vụ này, bây giờ cậu còn muốn nhờ chúng tôi điều tra nữa không?”



“Có chứ. Tôi đương nhiên là muốn nhờ các anh điều tra vụ việc này rồi.”



“Cậu hãy gửi địa chỉ nhà cậu đây, bây giờ chúng tôi sẽ lập tức qua đó liền.”



“Được.”



Ngày 24 tháng 11 năm 2007, bắt đầu lại quá trình điều tra, tên người uỷ thác đổi thành Tiêu Húc Nhật.



Ngày 24 tháng 11 năm 2007, đến nhà Tiêu Húc Nhật. Kèm file ghi âm 04120071124.wav.



“Các anh mau vào đây đi. Tạ ơn trời đất, cuối cùng các anh cũng tới đây rồi... Những chuyện như vậy, tôi cũng không biết nên nói với ai nữa. Bây giờ người nhà tôi cũng không nghĩ ra cách gì để giải quyết chuyện này cả, bản thân tôi cũng hết cách rồi.”



“Còn về phía người nhà cậu Thiên thì sao?”



“Tôi có đi hỏi thăm. Ba mẹ tôi cũng có đến nhà thăm họ. Nghe nói là mẹ của anh Thiên... Mẹ của anh ấy quá đau lòng, khóc đến mù cả hai mắt. Tôi không biết là có thật sự là do bà ấy quá đau lòng, khóc mù cả hai con mắt hay là vì nguyên nhân gì đó khác... Ba mẹ tôi nói rằng hai mắt của bà ấy chỉ còn lại tròng trắng, nhưng tròng trắng lại còn pha chút màu xám, rất là kinh dị. Ba và người nhà của anh ấy đều dọn ra khỏi đó, giống như là muốn... Giống như là muốn bỏ rơi hai mẹ con họ vậy. Thi thể của anh Thiên còn đang được đặt trong buồng lạnh, còn mẹ anh ấy thì đang ở nhà...”



“Mẹ của cậu ta có biết được gì khác không?”



“Bà ấy nói rằng chúng tôi đã đắc tội với một thứ rất là đáng sợ... Nhưng cụ thể thứ đó là gì thì bà ấy cũng không biết nữa, dù sao thì bây giờ cũng không còn cách gì để giải quyết chuyện này... Không còn cách gì cả...”



“Bà ấy nói rằng đối tượng mà các cậu đắc tội là một thứ rất đáng sợ chứ không phải là một người nào đó sao?”



“... Bà ấy nói rằng đó không phải là người mà là một thứ gì đó. Ba mẹ tôi đã hỏi rất kĩ luôn, bà ấy tuy có chút... Có chút không bình thường lắm nhưng bà ấy nói rằng đối tượng chúng tôi đắc tội là thứ gì đó chứ không phải là người đâu. Người nhà tôi đều cuống quít cả lên, cầu trời lạy phật, ba mẹ tôi còn muốn tìm một vị cao nhân đến đây để xem thử, nhưng những vị cao nhân mà chúng tôi quen biết thì không ai chịu đến đây cả. Có một ông đạo sĩ nói rằng... Người trong giới đã biết hết rồi... Ý của ông ta là...”
Kèm file ghi hình 041200711301.avi.



Một người đàn ông khoảng ba mươi mấy tuổi dẫn theo một cậu thanh niên vào nhà. Người đàn ông đó ăn mặc giản dị, còn cậu thanh niên kia mặc bộ veston kiểu Tôn Trung Sơn, tóc vuốt keo, đeo một cái balo trên lưng. Cậu thanh niên đưa mắt quan sát xung quanh căn nhà, rút từ trong balo ra một cái la bàn, sau đó đi vòng quanh nhà. Cậu ta dừng chân trước mỗi phòng, quan sát cây kim gắn trên la bàn. Cây kim trên la bàn tự động xoay tròn, tần số góc của mỗi lần quay đều không giống nhau.



Người đàn ông chỉ dám đứng ở chỗ cửa nhà, không dám đi lung tung. Anh ta lên tiếng hỏi cậu thanh niên: “Sao rồi đại sư? Trong nhà này có phải có ma không?”



Cậu thanh niên trả lời: “Đích thực là có ma, vả lại không chỉ có một con.”



Người đàn ông lo lắng: “Vậy phải làm sao bây giờ? Cậu nhất định phải giúp tôi.”



Cậu thanh niên đó vừa cười vừa nói: “Anh cứ yên tâm giao nó cho tôi.”



Tạch...



Tivi tự động bật lên nhưng không bắt được tín hiệu nào cả, tivi cứ phát ra tiếng “xạt xạt”, nếu nghe kĩ lại thì như là tiếng nói của một ai đó vọng ra từ tivi, nhưng lại không nghe rõ được rốt cuộc người đó đang nói gì.



Người đàn ông và cậu thanh niên kia đều bị doạ sợ, nhưng cậu thanh niên kia có vẻ bình tĩnh hơn, không có thể hiện nỗi sợ ra bên ngoài.



Hai người đều không có tiến đến tắt tivi.



Cậu thanh niên kia rút từ trong balo ra một xấp bùa. Cậu ta dùng hai ngón tay kẹp lấy lá bùa, miệng lẩm bẩm gì đó, sau đó đem lá bùa đó dán trên tivi.



Có vẻ như lá bùa không có tác dụng.



Người đàn ông hỏi nhỏ: “Đại sư, có vẻ như lá bùa đó không có tác dụng.”



Vẻ mặt cậu thanh niên ngưng trọng: “Con ma này còn lợi hại hơn tôi tưởng, anh nép ra sau đi.”



Người đàn ông ra khỏi căn nhà đó.



Cậu thanh niên lại lấy thứ gì đó từ trong balo ra. Cậu ta đưa lưng về phía cửa, mặt cậu ta hướng về phía máy quay.



Camera này là loại cao cấp, quay phim khá là rõ nét.



Cậu thanh niên kia khẽ nhăn mặt, cậu ta ngừng tìm kiếm đồ trong balo. Sau đó chỉ thấy cậu ta nhếch môi cười lạnh, rút từ trong balo ra một cây kiếm nhỏ màu vàng đỏ.