Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1865 : Cạm bẫy

Ngày đăng: 17:05 30/04/20


“Chỗ này kỳ lạ quá nhỉ?” Quách Ngọc Khiết hỏi: “Chỗ này vốn là như thế sao?”



“Không phải.” Ngô Linh vừa trả lời vừa gọi điện thoại cho Nam Cung Diệu. Lần này không bật loa ngoài, tôi chỉ nghe thấy Ngô Linh hỏi một số câu hỏi, sau đó thì “ừ ừ”, trả lời cho Nam Cung Diệu ở đầu dây bên kia.



Một lúc sau, Ngô Linh nói với chúng tôi: “Không có ai báo cảnh sát, chỗ này đáng lẽ bình thường mới1đúng.”



Chắc là mọi thứ vẫn bình thường, nhưng cảnh tượng như thị trấn ma thế này, rõ ràng là có gì đó bất thường.



Tôi không phát hiện có âm khí, cũng không nhìn thấy quái vật. Ngô Linh và Lưu Miểu cũng không có phát hiện được gì cả.



Ngô Linh vẫn đang mở điện thoại, nhưng từ chế độ gọi bình thường chuyển sang chế độ video call, cho Nam Cung Diệu và Cổ Mạch xem thử tình hình chỗ này. Năng lực của họ8rất có tác dụng trong những lúc thế này.



Tôi nhìn về phía Hàn Vân.



Nó cũng tỏ vẻ nghiêm túc, đang quan sát xung quanh một cách cẩn thận.



“Không có.”



“Không nghe được có gì cả.”



Nam Cung Diệu và Cổ Mạch ở đầu dây bên kia cùng lúc đưa ra kết luận.



Không nghe thấy có tiếng động lạ, không nhìn thấy có thứ gì kì lạ.



Nếu chỉ là không có người thì họ có thể là đã bị giết, bị bắt vào trong dị không gian, cũng2có thể là đã bị biến thành người đồ chơi, ngồi yên bất động ở trong nhà.



Chúng tôi xuống xe, men theo đường phố đi tới.



Có một vài tiệm tạp hoá, tiệm sửa xe ô tô ở ven con đường đi vào thị trấn. Ngô Linh chọn đại một cái tiệm tạp hoá ở bên tay trái, đẩy cửa đi vào trong.



Trên cửa tiệm treo một cái chuông. Do Ngô Linh đẩy cửa bước vào nên chuông treo cửa khẽ rung lên.



Trong tiệm không có4một bóng người nào cả. Ngoài tiếng chuông ra không hề nghe thấy động tĩnh gì khác nữa.



Ngô Linh đưa tay sờ vào quầy tính tiền. Quầy tính tiền không bị đóng bụi. Dù cho ở đây đã xảy ra sự cố gì đó và trở nên hoang tàn thì chắc cũng xảy ra chưa được bao lâu.



Không có ai trong tiệm tạp hoá, đương nhiên cũng chẳng mở đèn.



Lưu Miểu lấy đèn pin ra, sau khi bật lên, ánh đèn đã soi sáng cảnh tượng bên trong tiệm tạp hoá.



Hàng hoá chất đầy trên kệ hàng. Tủ đông vẫn còn đang hoạt động, đồ uống bên trong vẫn còn lạnh. Điều này đã chứng minh thêm lần nữa, chủ cửa tiệm này biến mất chưa được bao lâu.



“Bên này.” Ngô Linh là người đầu tiên phát hiện ra cánh cửa ở phía trong tiệm tạp hoá.



Cửa không bị khoá, đẩy nhẹ là ra. Bên trong là một dãy hành lang, có để một số hàng hoá, nhưng không có chất đầy chặn hết cả hành lang.




Ngô Linh mở miệng định nói gì đó.



“Hức hức hức!”



Tiếng khóc của con nít đột nhiên vang lên.



Tiếng khóc cũng phát ra từ trong toà nhà đó.



Cửa căn nhà mở ra, một đứa con nít khoảng ba bốn tuổi đang bám lấy tay nắm cửa, sau khi mở cửa một cách chật vật xong, liền vội vã muốn chạy ra ngoài. Thằng bé vẫn đang khóc oa oa, vấp té ngay trên bậc thềm trước cửa.



Tôi liếc thấy có một bóng người.



Hàn Vân vọt đến bên cửa sổ, trông như đang muốn xông ra ngoài.



Tôi giật nảy mình.



Cậu bé đó té sấp trên mặt đất và khóc một hồi xong, đang định nhổm dậy.



Có thứ gì đó vọt ra từ trong nhà và bắt lấy cơ thể của cậu bé.



Đó là một cánh tay khổng lồ, trông không giống như là cánh tay người. Làn da xanh đen, mỗi ngón tay đều dài hơn một mét.



Cánh tay quái vật này bắt lấy cậu bé và rụt trở lại vào trong nhà.



Rầm!



Cửa toà nhà đóng sập lại.



Hàn Vân cắn chặt răng, siết chặt tay, nhìn chằm chằm về phía toà nhà.



“Cậu quen đứa bé đó sao?” Ngô Linh hỏi.



Hàn Vân lắc đầu một cách khổ sở.



“Nếu vậy…”



“Gâu gâu!”



Có một con chó lớn màu trắng đang ngồi xổm bên cạnh toà nhà. Con chó nhìn thẳng vào mặt tôi, đứng dậy và ngậm một con gấu bông trong miệng, lúc quay đi còn nhìn về phía tôi một cái rồi mới vòng ra sau nhà.



Mí mắt tôi giần giật.



“Đây trông giống như là một cái bẫy nhắm vào mọi người đấy.” Ngô Linh nói.