Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1866 : Căn nhà ma
Ngày đăng: 17:05 30/04/20
Cái bẫy này rõ ràng là nhắm vào ba người chúng tôi, vốn không hề tinh vi, tác dụng thực tế cũng cực kỳ giới hạn.
Thay vì gọi đó là cạm bẫy, không bằng gọi đó là khiêu khích.
Hàn Vân đang vô cùng tức giận, nó rất muốn nhào vô xóa sổ mấy thứ chết tiệt kia. Nhưng mà, sự kích động này đã được nó kìm lại.
“Đám đó là người sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
Là người, có thể là người bị điều khiển. Nếu là ma, có lẽ là1cùng một bọn.
“Là người.” Ngô Linh đáp.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho Lưu Miểu không có cách nào lái xe rời khỏi chỗ này được.
Lina bắt người ra làm mồi nhử, làm công cụ khiêu khích chúng tôi, họ là những người bị hại vô tội. Bọn họ thật sự muốn chạy trốn, cũng thật lòng muốn cầu cứu chúng tôi.
“Đi thôi.” Người nói là Hàn Vân, nó đã hoàn toàn bình tĩnh lại, cũng không ngồi trên đùi Quách Ngọc Khiết nữa mà ngồi giữa hai chúng tôi,8khoanh tay trước ngực giống như một ông cụ non vậy.
Lưu Miểu hít sâu vào một hơi, cũng quay đầu lại, tiếp tục lái xe đi.
“Á!”
“Á yá!”
Tiếng gào thảm thiết, tiếng la khóc liên tục vang lên trong những căn nhà ven đường, tôi đã mấy lần nhìn thấy bóng dáng của con chó lớn màu trắng, nhìn thấy gấu Teddy ngồi trên cửa sổ, đu trên cây.
Chúng tôi đều mặc kệ hết.
Đối phương cũng nhanh chóng cảm thấy hành động này vô nghĩa, nên đã bỏ cuộc.
Con đường lại2trở nên yên lặng.
Xe đi tới vùng rìa của một trấn nhỏ.
Ngô Linh tra bản đồ điện tử để xác định vị trí.
“Chính là chỗ này. Thị trấn Morris vốn dĩ nằm ở chỗ này.” Ngô Linh vừa nói vừa quay qua nhìn Hàn Vân.
Chỉ mỗi Hàn Vân có năng lực mở dị không gian ra.
Trên đường vẫn có người đi lại, trước cửa nhà sát vách vẫn có người đang hoạt động. Tôi còn trông thấy bóng người bên trong cửa sổ ở một số nhà.
Chỉ có căn nhà trước mặt là có bầu không khí kì dị, hoàn toàn lạc điệu với những căn nhà xung quanh.
“Ủa?” Hàn Vân lên tiếng.
“Không có tín hiệu, không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.” Ngô Linh cất di động đi: “Cậu phát hiện ra gì không?”
“Không gian ở nơi này rất kì quái. Hình như thông với thế giới bên ngoài.” Hàn Vân nói.
Ngô Linh lại xem điện thoại: “Vẫn không có cách nào liên lạc với hai người họ.”
Về khả năng quan sát, nếu mấy người chúng tôi không được hỗ trợ thì thật sự rất hạn chế.
“Không ổn định lắm. Không gian ở đây rất kì quái.” Hàn Vân lẩm bẩm.
Con chó đó đã đi vào trong sân, còn quay đầu lại nhìn chúng tôi giống như đang thúc giục.
Chúng tôi đành đi theo.
Lúc cánh tay vừa chạm vào cửa thì tôi cảm thấy hơi lạnh, nên bất giác rụt tay lại
Cảm giác này khá kì lạ.
Vừa mới bước vào khoảnh sân của căn nhà này, liền cảm thấy xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
Tôi cảm giác giống như đang ở trong xe taxi vậy. Nó hoàn toàn là hai không gian khác nhau. Đến màu sắc của bầu trời cũng thay đổi. Thời gian từ ban ngày chuyển thành ban đêm. Đứng trong sân nhìn ra bên ngoài, chỉ có thể thấy cảnh phố mờ mờ. Cảnh tượng trước mặt giống như bị trùm lên một tấm khăn choàng đen đặc, trở nên mơ hồ và không chân thực.
“Quả là rất kì lạ.” Ngô Linh nói.
“Kiểu không gian này có lẽ sẽ ngày càng nhiều hơn.” Hàn Vân đột nhiên lên tiếng, đưa tay chạm một cái cây nhỏ trong sân.
Cây đó thoắt cái biến dạng, lá cây khô héo, thân cây trơ trụi, trên cành cây còn vương tơ nhện, có những con gấu bông bị mắc trên mạng nhện. Gió vừa thổi đến, chúng liền bắt đầu đung đưa.
Căn nhà bình thường cũng trong khoảnh khắc này biến thành một căn nhà ma.
Tôi cảm thấy có âm khí từ trong nhà tỏa ra. Âm khí thốc thẳng vào mặt, không phải của Lina, cũng không phải của bất kì hồn ma nào mà tôi từng gặp.