Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1871 : Ma vương thất bại
Ngày đăng: 17:05 30/04/20
Trong lòng tôi đã nảy sinh nhận định như thế. Từ đầu đã không muốn hồi sinh cho chúng, bây giờ càng sẵn sàng thẳng tay tiêu diệt chúng, giải quyết tất cả hồn ma ở chỗ này.
Tôi tiến tới một1bước.
Ngay lúc này, phía trên cầu thang lại xuất hiện bóng của hồn ma thanh niên.
Linh hồn của con chó lớn và đứa bé chợt chao đảo một lát, biến thành đứa bé và con chó có hình dạng bình thường.8Chúng tựa như đã bị bóp méo kí ức, cũng lại giống như một đoạn cảnh tượng, hoàn toàn không quan tâm đến sự hiện diện của chúng tôi mà cười đùa với nhau rồi cứ thế chạy lên lầu.
Hai hồn2ma xuyên qua hồn ma thanh niên, đi vào trong phòng.
Thanh niên vẫn đang đứng trên cầu thang nhìn xuống chúng tôi.
“Vừa rồi là…” Quách Ngọc Khiết há hốc mồm.
Bóng thanh niên nhấp nháy vài cái, rồi biến mất.
“Tình hình chỗ4này có vẻ rất phức tạp.” Ngô Linh nói, không đưa ra kết luận sau cùng, chỉ dựa vào kế hoạch định sẵn, định ra sân sau tìm Hàn Vân.
Chúng tôi băng qua hành lang và phòng khách, liền nhìn thấy cửa kính sát sàn. Trên cửa có lỗ thủng, trong lỗ thủng nứt vỡ có gió đang lùa vào nhà.
Bên ngoài là cảnh tượng lạnh lẽo thê lương và vô cùng kì quái. Trên các cành cây khô gãy đang treo những con gấu bông rách nát. Tôi nghe thấy tiếng chó sủa, âm thanh ấy được gió đưa lại. Dưới lớp lá cây mục rữa, đang có thứ gì đó ngọ nguậy.
Hàn Vân đang bay trên không trung, ngẩng đầu nhìn lên trời, lát sau, cúi xuống nhìn đất bùn mục ruỗng dưới chân.
Ngô Linh đẩy cánh cửa kính sát sàn đó ra.
Loảng xoảng!
Cửa kính ngã thẳng xuống đất bùn.
Hàn Vân ngoảnh đầu qua nhìn chúng tôi.
“Phát hiện được gì?” Ngô Linh hỏi.
“Chạy mất rồi.” Hàn Vân lắc đầu: “Hơi kỳ lạ. Chỗ này, không được bình thường lắm…”
Cả thị trấn đã chìm vào bóng đêm, các khu dân cư đều không mở đèn, nhưng vẫn có đèn đường. Đám người đồ chơi cũng đã mất tăm.
Tôi cảm nhận thấy rất nhiều âm khí. Tựa như âm khí đục ngầu trong sân đã bị ai đó tách ra, từng khối âm khí rõ rệt đang phân bố khắp thị trấn.
Âm khí của hồn ma thanh niên kia vẫn còn trong nhà.
Tôi ngoảnh đầu qua nhìn, thấy cạnh cửa sổ trên tầng hai, có một cái bóng.
Trong nhà lại vang ra tiếng chó sủa và tiếng cười trẻ con, nhưng chỉ kéo dài một chút, rồi biến mất.
Trong đêm khuya vắng lặng như thế mà nghe thấy những âm thanh đó, nhìn thấy những thứ đó, ít nhiều cũng khiến người ta thấy sợ hãi.
Những hồn ma ấy tựa như đều đã ngủ, cũng có thể đã quen với chuyện này giống như cảnh sát kia.
“Chỗ này rốt cuộc đã có chuyện gì?” Quách Ngọc Khiết chẳng hiểu gì cả.
“Chắc là không đủ năng lực.” Ngô Linh trầm ngâm nói: “Năng lực của Lina không đủ để khống chế cái thị trấn đồ chơi lớn như thế. Nó giết người, biến họ thành người đồ chơi, còn phải lan truyền bệnh dịch đồ chơi ra khắp thế giới, thế nhưng, năng lực của nó dùng để giết người là đã đến cực hạn rồi. Nó chỉ có thể giết người.”
Tình huống này khác biệt rõ rệt với những ma vương định ra luật lệ, mở rộng địa bàn, được loài người kính sợ, tôn kính, sùng bái và quản lý đám hồn ma tay sai.
Như Ngô Linh đã nói, nó chỉ có thể giết người.
Tôi nhớ lại không khí vui vẻ tưng bừng khi ma vương đồ chơi vẫn còn, tuy ngắn ngủi nhưng để lại cho người ta ấn tượng sâu sắc, còn có cả cảnh tượng ma vương đồ chơi điều khiến những món đồ chơi tấn công thị trấn Morris trong kí ức mà nhóm Tí Còi đã mất đi.
Lina không có cái khả năng điều khiển ấy.
Đừng nói đến vật đối chiếu cực kỳ nổi bật như ma vương đồ chơi, mà bất kì ma vương nào tôi đã gặp trước đây, Trình Cửu có vẻ có thực lực yếu nhất thì đều được sùng bái. Dù cả gã tài xế taxi Tống Tạng có sự tồn tại mờ nhạt nhất, cũng có quy luật làm việc phức tạp và tiếp tục mở rộng sức ảnh hưởng của mình.
Lina, chỉ là dịch bệnh.
Vừa nghĩ đến đây, tôi lại nhìn về căn nhà đó.
Hồn ma thanh niên đã mất dạng, cả âm khí cũng chẳng cảm nhận thấy.