Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1878 : Nhà rena (5)

Ngày đăng: 17:05 30/04/20


Tôi vừa quan sát xung quanh, vừa từ dưới đất đứng dậy.



Tôi vẫn đang ở trên con đường ấy, đối diện nhà của gia đình Green, sau lưng là nhà Rena. Căn nhà vẫn chưa được sửa sang, vẫn trong bộ dạng lúc gia đình Rena đang sống, cây cối trong sân đã héo úa, có vẻ rất lâu không được chăm sóc.



Thời gian là ban ngày, trên đường vắng người, cả khu đều rất yên tĩnh.



Tôi lại nhìn về phía1nhà của bà cụ Winter, trong ấy hình như chẳng có ai.



“Ở đây là một dị không gian khác?” Tôi chỉ có thể nghĩ ra đáp án này, do nơi đây chỉ có con ma Hàn Vân tồn tại, chẳng còn âm khí nào khác.



Hàn Vân hừ một tiếng: “Làm việc mau đi.”



“Làm gì? Khi nãy em chạy đi đâu vậy?” Tôi ngơ ngác hỏi lại.



“Anh nghĩ rằng chỉ cần huơ huơ tay là có thể tạo ra dị không gian8này à? Chỉ có một chút phạm vi này thôi, bây giờ cần anh đến làm việc. Tôi duy trì được chỗ này đã là cực hạn rồi đấy.” Hàn Vân bực bội nói.



“Em cần anh làm gì? Phải rồi, em biết con ma ấy và Lina đã đối đầu với nhau chưa? Bây giờ chúng ta…” Tôi đang định nói ra dự tính của Ngô Linh thì bị Hàn Vân cắt ngang.



Hàn Vân lại hừ một tiếng, lườm tôi: “Chỉ2cần tôi trở thành ma vương của chỗ này thì nơi đây do tôi làm chủ đúng không?”



Tôi bàng hoàng nhìn Hàn Vân.



“Cô quạnh, sẽ mời gọi ma đến. Tôi đã cảm nhận thấy rồi đấy.” Hàn Vân nở nụ cười gian xảo: “Bây giờ, đến anh làm việc.”



“Rốt cuộc anh phải làm gì?” Tôi cảnh giác hỏi lại.



“Chẳng phải có ma phá sao? Vậy thì phá đi.” Tôi không hiểu câu trả lời của Hàn Vân. Nó chợt huơ huơ4tay: “Làm mau lên! Ma phá, hiểu không? Đi hù dọa họ. Đến khi hai dị không gian dung hợp với nhau thì những chuyện này sẽ xảy ra với họ.” Hàn Vân cuối cùng đã chịu nói vào vấn đề chính.



Tôi lập tức nhớ đến thông tin trong hồ sơ liên quan đến Hàn Vân, cũng nhớ đến đám ma nhí đã gặp trong khu Dương Sơn.



“Sau đó thì sao nữa?” Tôi vừa đi về phía nhà Rena, vừa hỏi: “Chỉ hù dọa họ, chắc sẽ không tác dụng gì đâu nhỉ? Cái thu hút em hiện thân đâu phải là sự cô đơn?”



Trẻ con cô đơn, người lớn muốn biến thành trẻ con, mới có thể mời gọi hồn ma như Hàn Vân xuất hiện. Hiện giờ sự tồn tại của nó đã rất gần với linh hồn. Nếu muốn thành ma vương thì có lẽ chỉ là chuyện trong một cái suy nghĩ là xong.



“Sau đó thì chúng sẽ gọi tôi.” Hàn Vân khinh bỉ nói: “Anh hiểu về sự cô đơn quá nông cạn.”



Hàn Vân nói nửa úp nửa mở, tôi thấy nó cũng chẳng thể nào dùng ngôn từ để diễn tả năng lực của mình. Đây đã không chỉ là năng lực, mà là càng giống với lý do Hàn Vân tồn tại ở thế gian này hơn.



Tôi tiến đến nhà Rena, đẩy cánh cửa hàng rào không bị khóa ra, lúng túng chưa biết xuống tay từ đâu.




Tách!



Cả căn nhà của gia đình Rena đều đã sáng đèn!



Tôi nhìn về phía căn nhà bất thình lình sáng choang kia. Ở chỗ cửa sổ trên lầu hai, tôi đã nhìn thấy bóng của Jimmy. Mặt anh ta đang trắng bệch, trông giống ma hơn mấy lần trước.



Tôi cảm thấy choáng váng, linh hồn thoáng chốc đã bay lên.



Là cảnh mộng…



Lại ngay lúc này…



Hình như tôi đã cảm nhận thấy một vệt âm khí quen thuộc, chưa kịp xác định vị trí của âm khí ấy thì linh hồn tôi đã ổn định trở lại.



Tôi nhìn thấy một căn nhà, cảnh vật trong nhà và căn nhà đều khiến tôi cảm thấy quen thuộc.



Jimmy đang đứng trước gương thay đồ, nhìn mình trong gương.



Xoảng – gương nằm sát sàn bị vỡ một góc.



Tôi nhớ mình đã đấm một quả như thế, làm chiếc gương bị vỡ.



Còn có…



Chỗ kính vỡ có một vệt đỏ, là một giọt máu, cứ thế lăn xuống, để lại vết mờ trên mặt gương.



Tôi cúi đầu nhìn tay mình, linh hồn cũng tách khỏi linh hồn của Jimmy.



Trên ngón tay có một vết thương nông, bị thương lúc đánh vỡ gương.



Tôi đã cảm nhận thấy âm khí của Hàn Vân.



“Á á a…”



Tiếng thét vang lại từ phòng bên cạnh.



Jimmy chợt tái mặt. Trong ý thức anh ta hiện ra bóng hình của em gái mình. Đứa em gái đúng ra đã chết, cả hồn ma cũng đã bị anh ta tiêu diệt kia.