Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1884 : Nụ cười trẻ thơ
Ngày đăng: 17:05 30/04/20
Cảnh tượng buồng giam chớp mắt đã biến mất.
Sau khi cảnh tượng biến đổi, tôi liền thấy hồn ma của Rena đang chạy trốn đầy thảm hại. Gã vẫn đang ở trong trại giam, nhưng đã xông đến bên cạnh tường1bao của trại giam và xuyên thẳng qua bức tường, chạy khỏi phạm vi của trại giam.
Gã vô cùng hoảng sợ, liên tục quay đầu lại nhìn về nơi không một bóng người. Gã chạy không nhanh lắm. Do hoảng sợ,8động tác của gã rất thiếu nhịp nhàng, thường xuyên vấp té, ngã xuống rồi lại chồm dậy.
Gã đang bị thứ gì đó đuổi theo, cứ chạy, chạy mãi.
Đã có thể nhìn thấy hình bóng của thị trấn ở phía xa2xa.
Là Thysente…
Không, không phải, đó là Morris!
Tôi đã nhận ra dị không gian đột ngột xuất hiện kia.
Rena bấn loạn như ruồi đứt đầu, trong vô tình đã chạy vào thị trấn Morris.
Tim tôi đập nhanh, rồi bất chợt cảm thấy4có chút tiếc nuối.
Lúc này tôi đang ở trong kí ức của Rena, chỉ có thể nhìn thấy quá khứ của gã, chứ chẳng thể tác động đến đoạn quá khứ này.
Đúng như suy đoán trước đó của tôi, Rena đã giết bà cụ Winter, sau đó tinh thần trở nên bất thường. Bất kì ai nhìn thấy người mình đã giết chết nhởn nhơ ngay trước mặt mình như người vô sự thì tinh thần cũng sẽ trở nên không ổn định.
Gã trở nên bất thường, vợ gã cũng thế. Cả gia đình Rena vốn do khủng hoảng kinh tế mà rơi vào trạng thái căng thẳng tinh thần. Hồn ma của bà cụ Winter đã nghiền nát chiếc phao cứu sinh cuối cùng của họ. Chuyện sau đó, tôi đã nhìn thấy rất nhiều rồi.
Còn chuyện xảy ra sau khi Rena bị bắt giam, bây giờ tôi mới biết.
Rena đã vào thị trấn Morris. Lúc này Morris vẫn là thị trấn đồ chơi. Không biết bao nhiêu người đã chết bị biến thành người đồ chơi, đang đi lại trên đường, sắm vai cư dân bình thường.
Rena đang chạy thoát thân cuối cùng cũng đã nhận ra khác thường.
Thị trấn quanh gã khiến gã cảm thấy lạ lẫm, những người quanh gã càng khiến gã thấy sợ hãi.
Những người ấy hoàn toàn chẳng phải người sống.
Rena nhanh chóng nhận ra điểm này.
“Á!” Rena hét to, biểu cảm méo mó, bắt đầu vắt giò lên chạy thục mạng.
Gã chạy một mạch ra khỏi thị trấn, vào trong rừng, nhưng đang chạy mãi thì thị trấn lại xuất hiện trước mặt.
“Á a a a! Á!” Rena chỉ biết hét lên một cách vô nghĩa.
Ở cửa vào thị trấn, có thứ gì đó đang tiến lại.
Tôi cảm thấy sững sờ.
Rena chết vào khoảng năm 2010 thì phải?
Lúc đó, thế giới đã biến thành như vậy rồi ư?
Đây là quá khứ của thế giới đã bị thay đổi, hay là chịu ảnh hưởng từ hoàn cảnh địa lý đặc biệt của thị trấn Thysente?
“Người cần tìm trong trò trốn tìm không phải gã đúng không?” Câu hỏi của Ngô Linh đã phá vỡ tình hình bế tắc.
Bà cụ Winter đã bị giết chết, cả hồn ma cũng không còn. Chúng tôi chỉ nhân đó bắt được Rena.
Bé gái đã lên tiếng trong trò chơi trốn tìm ấy, hiển nhiên không phải Rena.
Mà trong kí ức của Rena, cũng chỉ có nội dung tôi nhìn thấy và Lina là có liên quan đến thị trấn này. Tiếp sau đó là những tháng ngày Rena phiêu bạt ở bên ngoài, thực sự chẳng có gì thú vị, lại càng không ẩn chứa manh mối quan trọng nào.
Rena tỏ vẻ vô cùng hoảng sợ, miệng hùm gan sứa chất vấn chúng tôi muốn làm gì.
Tôi vẫn đang giữ chặt gã, chưa tiêu diệt gã ngay, mà nhìn sang Hàn Vân.
Jimmy đã xuất hiện sau lưng Hàn Vân.
Tôi đã cảm nhận thấy, nên đã nới lỏng lực bàn tay.
Rena liền vùng thoát ra. Gã lập tức định tháo chạy, nhưng thân thể tựa như đã bị đóng đinh giữa không trung.
Tôi nhìn thấy thân thể gã bay lên được một đoạn thì cổ dài ra, mặt ngẩng lên, biểu cảm trở nên kì quái. Tay và chân gã đang quơ quào, nhưng có vẻ chỉ là sự giãy giụa yếu ớt.
Jimmy đã xuất hiện ngay trước mặt gã.
Rena trợn to mắt, trong cổ họng phát ra những âm thanh khặc khặc quái lạ.
Lúc này, trên cổ của Rena đã xuất hiện một sợi dây thừng. Sợi dây siết chặt, gần như đã siết cổ của Rena thành một cái ống nhỏ xíu.
Cả một tiếng la Rena cũng chẳng thể phát ra. Tứ chi đã mất lực, người rũ qua một bên. Hai mắt gã vẫn trợn trừng nhìn Jimmy, thân thể dần trở nên trong suốt, rồi biến mất.
Tôi nhìn thấy trong mắt của Jimmy trào nước mắt, lăn dài trên mặt. Biểu cảm của anh ta là sự sững sờ và cô đơn.
Hàn Vân xuất hiện trước mặt anh ta, lau nước mắt cho anh ta, rồi cầm tay anh ta lên, vừa cười vừa nói: “Ổn rồi! Từ nay về sau anh đã có thể vui vẻ thoải mái chơi đùa cùng chúng tôi!”
Hàn Vân vừa dứt lời, Jimmy đã từ thanh niên biến thành một đứa trẻ. Nước mắt đã biến mất, Jimmy nở nụ cười đầy rạng rỡ.
Chẳng hiểu sao, lúc này nhìn nụ cười hồn nhiên của trẻ thơ, lòng tôi lại cảm thấy ớn lạnh.