Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1885 : Đứa trẻ đang đi trốn
Ngày đăng: 17:05 30/04/20
Tôi không biết cảm giác chẳng lành này từ đâu mà có. Trong bốn người, hình như chỉ mỗi mình tôi có cảm giác này.
Quách Ngọc Khiết vẫn đang sững sờ, giữ nguyên tư thế trả nhẫn cho bà cụ Winter.
Lưu Miểu đã đứng vững vàng, còn rất tốt bụng đến dìu tôi đứng lên.
Ngô Linh nhìn chằm chằm Hàn Vân: “Cậu đang làm cái gì vậy? Mục tiêu của chúng ta là Lina.”
Jimmy đã biến mất khi đang nắm tay của Hàn Vân. Hàn Vân gác hai tay ra sau gáy, điệu bộ đầy thong thả, ung1dung nói: “Tôi biết mà. Như vậy chẳng phải sẽ ép nó ra mặt sao? Ở đây…” Nó chỉ chỉ xuống chân, ngẫm nghĩ một thoáng, rồi đưa tay vẽ một vòng tròn: “Ở đây, bây giờ đều nằm trong tầm khống chế của tôi. Họ đều phải chơi trò chơi. Trò chơi này chưa kết thúc, hỗn loạn ở nơi này cũng sẽ không kết thúc.”
Ngô Linh chau mày lại.
“Đại bản doanh của Lina hẳn là ở thị trấn Morris.” Tôi nhắc Hàn Vân, nén cảm giác chẳng lành khi nãy vào lòng.
“Đâu có đâu.” Hàn Vân8nói, còn trợn mắt nhìn tôi, tựa như nhìn một thằng ngốc: “Lúc tôi mở dị không gian ra, các người chẳng phải đều đã nhìn thấy sao? Không còn nữa. Ở đây làm gì còn thị trấn Morris mà mấy người nói. Bây giờ, chỉ có chỗ này.” Hàn Vân lại huơ tay: “Chắc là nó đã bỏ cái thị trấn Morris mà mấy người nói rồi. Các người chẳng phải đã từng bảo, nơi này còn mộ, còn hài cốt của nó sao? Mất hết rồi. Chơi cũng ác thật chứ.”
“Nếu đã mất thì chẳng phải2cô bé cũng biến mất rồi sao?” Quách Ngọc Khiết.
“Đúng rồi. Nếu đã bị tiêu diệt thì nó cũng phải bị tiêu diệt luôn một thể.” Hàn Vân gật đầu: “Nhưng chẳng phải các người từng nói, trong dị không gian ấy còn nối liền với một cửa ra vào sao?”
Tôi vô cùng kinh ngạc: “Nó đem trị trấn Morris vứt vào thế giới tương lai? Chuyện này… làm được sao?”
Tuy hỏi như vậy, nhưng trong đầu tôi đã lập tức hiện lên tình cảnh của khu Dương Sơn.
Chuyện này hoàn toàn có khả năng làm được.
Nếu như4vậy, đối với chúng tôi thì thị trấn Morris chẳng khác nào đã biến mất.
“Nếu vậy, chúng ta đã không còn cách nào tiêu diệt được nó nữa.” Ngô Linh nói.
“Các người không thể. Nhưng tôi thì có đấy.” Hàn Vân bật cười, vô cùng đắc ý: “Bây giờ ở chỗ này phải dựa vào quy tắc trò chơi của tôi mà chơi. Hé hé! Con nhãi chắc chắn chẳng thể tìm ra người đó!”
“Chúng tôi cũng bị nhốt ở trong này rồi.” Ngô Linh điềm tĩnh nhìn Hàn Vân.
“Yên tâm. Rất nhanh là có thể kết thúc trò chơi rồi. Đến lúc đó sẽ thả các người ra.” Hàn Vân tỉnh bơ xua xua tay.
“Cậu chắc chứ? Lina là một con ma, thời gian nó có thể cầm cự sẽ dài hơn chúng tôi. Quy tắc mà cậu đặt ra là gì?” Ngô Linh tiếp tục gặng hỏi.
“Thì trò chơi trốn tìm ấy. Nó đã trốn kĩ rồi. Muốn tìm được nó thì khó lắm.” Hàn Vân vẫn đầy đắc ý.
Trong tầm mắt là hình dáng của một người đàn ông. Ông ta mỉm cười, dịu dàng nói: “Dậy mau lên.”
“Mình sắp đi công viên giải trí thật ạ? Thật hả cha?” Bé gái nhảy cẫng lên.
“Thật. Nhưng không được nói cho mẹ biết. Khi mẹ về, con không được nói đấy.”
“Quá đã! Thế, thế còn giáo viên…” Đang hoan hô thì bé gái ngừng lại, nhìn cha với ánh mắt van nài.
“Cha xin phép giúp con.” Người đàn ông bật cười, xoa xoa đầu con gái.
“Yeah!” Bé gái tiếp tục hoan hô.
“Nhưng con vẫn phải hứa với cha một chuyện. Hôm nay sau khi chơi về, phải chuyên tâm chuẩn bị thi đấu. Không được lười nữa.” Người đàn ông nghiêm giọng.
“Con biết rồi mà. Con đã chuẩn bị lâu ơi là lâu rồi…” Bé gái xụ mặt: “Mẹ với giáo viên đều khắt khe quá trời.”
“Mọi người đều muốn tốt cho con thôi. Con phải cố gắng thật nhiều nhé.” Người đàn ông lại nở nụ cười.
Tôi cảm thấy khuôn mặt của bé gái cũng đã nở nụ cười.
Nụ cười này cứ duy trì mãi.
Cảnh vật xung quanh thay đổi xoành xoạch, khiến tôi chẳng kịp chuẩn bị.
Tôi chưa kịp tách khỏi bé gái, nhìn thấy diện mạo của cô bé thì thời gian của ngày hôm nay đã kết thúc.
Tôi cảm thấy bé gái đang ngủ gật trên xe, tay đang ôm thỏ bông mềm mại to lớn.
Linh hồn tôi bay ra.
Đúng lúc người đàn ông xuống xe, bế con gái đang ngủ xuống theo.
Cuối cùng tôi đã nhìn thấy diện mạo của bé gái.
Ngay lúc ấy, trong đầu đã vang lên những lời mà bà cụ Winter kể.
“… Bé gái được vợ của Jackson nhận nuôi trước đó là con gái của nhà Evans ở bên kia, hình như tên là Elena thì phải…”