Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1886 : Bạo động

Ngày đăng: 17:05 30/04/20


Tôi nhớ lại thân phận của đứa bé này, nghĩ rằng chỉ cần thời gian cảnh mộng nhích về phía trước một chút là đã có thể nhìn thấy tình cảnh mà trò chơi trốn tìm bắt đầu. Đến lúc1đó, chẳng phải đã có thể biết được nơi bé gái đang trốn rồi sao?



Tiến độ của trò chơi cũng đã có thể hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của chúng tôi.



Vừa nghĩ đến đây, tôi liền muốn thay8đổi thời gian của cảnh mộng.



Cảnh tượng xung quanh tôi đột nhiên phát sinh biến đổi, chỉ là linh hồn của tôi ngay lúc này cũng đã cảm nhận thấy lực hút.



Chưa kịp đưa ra bất kì phản kháng nào,2tôi đã bật khỏi cảnh mộng.



Cảm giác này, giống như bị Diệp Thanh đuổi ra khỏi cảnh mộng, nhưng cũng có điểm khác biệt.



Năng lực của tôi bị cắt ngang, bị một luồng sức mạnh ngang ngược cắt đứt.



Mở mắt4ra, liền nhìn thấy Hàn Vân đang đứng trước mặt, nó lắc ngón tay, lên lớp tôi: “Không được chơi ăn gian. Lớn to đầu vậy rồi, cả chuyện này cũng không hiểu sao?”



Tôi bực bội.



Kể ra, lợi dụng năng lực đi thăm dò thân phận của người trong ảnh vốn đã được xem là ăn gian rồi nhỉ? Nhưng cảnh mộng vẫn chưa bị ngăn chặn hoàn toàn, mà vào lúc tôi muốn nhìn thấy vị trí hiện tại của bé gái mới bị ngăn chặn. Do ý định của tôi đã bị phát hiện sao? Nếu chẳng nghĩ gì cả, không chừng cảnh mộng sẽ tiếp tục bình thường, khiến tôi thấy được vị trí hiện tại của bé gái.



“Biết được thân phận rồi?” Ngô Linh hỏi.



Tôi gật đầu, đang định nói ra thì Ngô Linh đã ngăn lại.



“Vậy là được. Một mình cậu biết là được rồi.” Ngô Linh nói.



Hàn Vân đứng chống nạnh, lướt mắt lên xuống dò xét Ngô Linh, rồi bĩu môi: “Cô quả là ranh mãnh, nhưng vẫn rất thiếu kiên nhẫn.”



Ngô Linh chẳng tỏ thái độ gì.



Tôi thì thấy hơi rối não.



Ngô Linh không có ý đi tìm bé gái kia, mà chỉ đưa chúng tôi rời khỏi nhà của bà cụ Winter.



Trong nhà bà cụ Winter đang rất yên tĩnh, yên tĩnh tới mức cả tiếng hơi thở cũng không có. Sau khi hồn bà cụ Winter biến mất, những âm thanh kì lạ trong nhà đều dừng lại.
Đó là người đàn ông đã chạy ra khỏi nhà Green, người cùng tuổi với Jimmy mà bà cụ Winter đã nhắc đến.



Mặt anh ta tái xanh, nhìn về phía nhà mình, ánh mắt rơi lên người phụ nữ đang nằm trên đất.



“Người phụ nữ đó… đưa về… Bà ta nói đã gặp một bé gái đi lạc… Sau đó, tặng quà cho con của nhà Jackson… đồ bà ta đụng, đồ chơi cũ của tôi trước đây, đồ ở trong nhà trên cây…”



Trong căn nhà ấy vẫn còn tiếng cười điên dại của đàn ông.



Vụ giết người vừa rồi hình như đã có lời giải đáp.



Hồn ma ở bên cạnh cũng đang nóng nảy.



“Chúng tôi không biết! Trước giờ chúng tôi chẳng biết gì cả! Nó đột nhiên xuất hiện, rồi đột nhiên biến mất! Chúng tôi hoàn toàn không biết đó là…” Sự giải thích của anh ta đã bị cắt ngang, hình bóng cũng bị hồn ma khác chắn mất.



Tôi không nghe thấy tiếng gào thét, nhưng có thể cảm nhận thấy âm khí của anh ta đang nhạt đi, sắp sửa biến mất.



Tom đang vịn nắp capô của xe cảnh sát, đi về phía chúng tôi: “Là con bé đó? Là nó thật sao?”



“Anh cũng đã từng gặp à?” Ngô Linh hỏi.



“Lúc đi tuần… nó đứng ở bên đường. Trời tối… không có trăng, hôm đó…” Tom trình bày rất lộn xộn: “Tôi cứ ngỡ mình hoa mắt. Rồi đột nhiên nó biến mất… nó… là con bé đó sao?”



“E là đúng rồi.” Ngô Linh đáp.



“Ở chỗ đó! Trước siêu thị! Tôi đã nhìn thấy nó ở đó!” Tom trở nên kích động.



Nghe được manh mối này, chúng tôi vẫn chưa đưa ra phản ứng gì, nhưng hồn ma xung quanh đã la hét ỏm tỏi, đồng loạt chạy về hướng nọ.



Tom cũng đã lên xe cảnh sát, đề máy mấy lần xe mới nổ, rồi lái xe chạy về hướng ấy.



Đường phố trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng cười rợn người chốc chốc lại vang ra từ trong nhà Green.



Tôi nhìn về phía khoảng đất trống mà đám đông vừa rời đi. Ở chỗ ấy, có một cái xác đang nằm trên đất, trên xác chết không có âm khí, mà đang thối rữa với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.