Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1887 : Hô hoán

Ngày đăng: 17:05 30/04/20


Không chỉ mỗi xác chết ấy đang thối rữa, mà xác chết ở những nơi khác cũng đang phân hủy.



Tốc độ phân hủy cực kỳ nhanh. Sau khi phân hủy nhanh chóng thì cả vụn xương cũng hóa thanh tro bay đi. Giống hệt tình huống trước đây đã xảy ra với bà cụ Winter.



Hài cốt không còn, nhưng hồn ma thì vẫn tồn tại.



Tôi có thể cảm nhận thấy trong nhà của gia đình Green có âm khí của hồn ma đang ngưng tụ. Chẳng những vậy, mà trong những căn nhà khác cũng đang có hiện1tượng tương tự.



Người đàn ông đang cười điên dại trong nhà Green đã dừng lại, sau đó phát ra tiếng gào thét điên loạn.



Tựa như cuộc hỗn loạn và tàn sát mới đã bắt đầu xảy ra.



Ngay lúc này tôi lại nảy sinh nghi ngờ.



Tìm được bé gái đó, kết thúc trò chơi trốn tìm thì mọi chuyện liền có thể dừng lại sao?



Những hồn ma kéo nhau rời đi rõ ràng đã hiểu nhầm chuyện này, cứ ngỡ hồn ma đang đi trốn là Lina. Họ cho rằng tìm được Lina thì có thể thay đổi tình8hình hiện tại. Có lẽ, những hồn ma có thần trí tỉnh táo kia nhận thức được cái chết của mình, cái chết của toàn bộ cư dân thuộc thị trấn Thysente đã không thể thay đổi được nữa nên chỉ muốn tìm Lina để trả thù.



Dù kết quả có thế nào, trò chơi trốn tìm có kết thúc thì toàn bộ chuyện này cũng sẽ chưa kết thúc.



Trò chơi như thế vẫn còn ý nghĩa sao?



Nói cách khác, sau khi trò chơi kết thúc, cục diện sẽ thay đổi ra sao? Trò chơi này ẩn chứa năng2lực tẩy não cực mạnh ư?



Tôi không nghĩ ra được, bất giác nhìn qua Hàn Vân.



Hàn Vân đang khẽ hát nghêu ngao, hai tay chắp sau lưng, thong dong biến mất ngay tại chỗ. Lúc biết mất, nó còn nhếch mép lên cười, hình như đang nghĩ đến chuyện gì đó rất thú vị.



“Tiếp theo chúng ta chỉ quan sát diễn biến của sự việc thôi sao?” Lưu Miểu hỏi: “Hay cũng qua đó xem thử?”



“Không cần thiết phải qua đó.” Ngô Linh lắc đầu.



Quách Ngọc Khiết đột nhiên ngoảnh đầu, nhìn về phía con đường nhỏ ở4bên cạnh. Đó là con đường nằm giữa tường ngoài và hàng rào của hai căn nhà, đang có những cây cối nhỏ trong vườn của hai nhà ấy che chắn, không thể thấy rõ cảnh tượng của toàn bộ con đường.



Quách Ngọc Khiết lộ vẻ băn khoăn.



“Sao thế?” Tôi hỏi.



“Hình như… nghe thấy có người gọi em.” Quách Ngọc Khiết đáp, đã đi được mấy bước về hướng đó.



Ba chúng tôi cũng đi theo.



Tôi không nghe thấy tiếng gọi, cũng chẳng cảm nhận thấy âm khí, nhưng nhìn bộ dạng của Quách Ngọc Khiết thì đúng là cô ấy đã nghe thấy gì đó. Lúc này đang lần theo hướng có âm thanh đi thẳng một mạch. Cô ấy không nhìn đông ngó tây, mà ánh mắt cứ đăm đăm về một chỗ.




Người phụ nữ rũ mắt xuống, dịu dàng xoa xoa má đứa con. Cô ta không nói gì nữa, mà bế con đi về hướng xa, cũng chẳng biết đang muốn đi đâu.



Người đàn ông kia đột nhiên hét lên, từ trên đống đổ nát nửa lăn nửa bò xuống, hãi hùng nhìn đống gạch đá vụn và một phần căn nhà chưa sụp đổ.



Tôi nghe thấy tiếng cười trong đống đổ nát, là tiếng cười nghịch ngợm của trẻ con. Tiếng cười thình lình xuất hiện, rồi đột ngột biến mất.



Ông ta chồm dậy bỏ chạy, đuổi theo người phụ nữ, miệng vẫn không ngừng la ma la quỷ, có vẻ đã bị dọa cho kinh hồn bạt vía.



“Chúng ta tìm Quách Ngọc Khiết thế nào đây?”



Tôi vứt tiết mục đan xen vừa rồi qua một bên, sự hù dọa mà những hồn ma này gặp phải, đối với tôi chỉ là trò trẻ con. Mấy người chúng tôi tuy cũng bị nhốt ở đây nhưng không vào nhà, không đến gần những hồn ma này thì cũng sẽ không nhìn thấy những chuyện kì quái.



Chuyện Hàn Vân làm ra còn nhắm đến đối tượng rất rõ ràng.



Có điều, cũng có khả năng chúng tôi sẽ kẹt mãi ở đây.



“Nếu Lina đã có hành động thì chắc chắn sẽ còn tiếp xúc với chúng ta. Cậu phải nắm chắc cơ hội.” Ngô Linh chỉ nói như thế.



Tôi không có được sự kiên nhẫn của cô ấy, nhất là sau khi Quách Ngọc Khiết bị bắt đi thì tôi lại càng mất kiên nhẫn hơn.



Đang sốt ruột, tôi chợt nghe thấy tiếng gọi.



“Này.”



Tôi quay đầu qua, không thấy gì cả.



“Này.”



Tiếng gọi ấy đã vang lên sát bên tai.



Tôi quay phắt đầu nhưng vẫn không nhìn thấy có thứ gì quái lạ.



“Sao thế?” Ngô Linh và Lưu Miểu cũng đã nhìn qua.



Họ không nghe thấy.



Chỉ mình tôi.



Giống như Quách Ngọc Khiết khi nãy…



Tôi siết chặt nắm đấm.