Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1888 : Van xin
Ngày đăng: 17:05 30/04/20
Giọng nói này hơi lạ, nhưng lạ ở đây là do giọng đã hơi lạc đi, tựa như âm thanh vang lại khi đang bị ngăn cách bởi thứ gì đó.
Sau khi gọi hai tiếng thì âm thanh ấy ngừng lại.
Tôi không giấu giếm với Ngô Linh và1Lưu Miểu, mà thông báo tình huống này ngay.
Hai người họ quả thật không nghe thấy.
Sau khi tiếng gọi ngừng lại, những âm thanh xung quanh lại truyền vào tai. Tiếng động sột soạt sột soạt vang lên liên hồi. Dù có nấp ở trong nhà, không đủ8can đảm để chạy ra thì những người đang ở trong nhà cũng chưa hoàn toàn bỏ cuộc. Họ luôn trốn tránh những hiện tượng ma phá ở trong nhà, mà những tiếng động do ma phá gây ra cũng sẽ không ngừng lại.
“Này.”
Tiếng gọi lại đến, lần2này là từ sau gáy tôi vang tới, gần sát da đầu, tựa như có người đang đứng ngay sau lưng tôi.
Rõ ràng là giọng của trẻ con. Mà trẻ con thì không thể cao như thế, nên chỉ có khả năng là đang bay lơ lửng giữa4không trung.
Nếu là một người bình thường, vậy chắc chắn lúc này đã bị dọa sợ. Còn tôi lại đã quen với những hiện tượng quái dị này nên chỉ nghiêng tai nghe ngóng, muốn tóm được chủ nhân của tiếng gọi.
Tôi cảm thấy có một ánh nhìn rơi trên người mình.
Ban đầu tôi cứ ngỡ là hồn ma đang nấp quanh đây, nhưng quét mắt qua một lượt, tôi lại nhìn thấy bóng người trong bức tường ở cách đây không xa lắm. Đầu của bé gái đang gác lên tường, từ xa xa trông về phía tôi.
Là Lina!
Tôi lập tức gọi Ngô Linh và Lưu Miểu.
Họ không nhìn thấy bóng của Lina, nhưng mắt tôi thì vẫn có thể nhìn thấy cái đầu đó.
Tôi dẫn đầu xông về phía ấy, nhưng không dám chạy quá nhanh.
Vụ nổ vừa rồi rốt cuộc là tình cờ, hay là cái bẫy của Lina thì đến giờ chúng tôi vẫn chưa xác định được.
Ba chúng tôi đều không nới rộng khoảng cách với nhau mà cách nhau rất gần, cùng xông đến bên ngoài bức tường của căn nhà ấy.
Đến được vị trí gần như thế thì tôi mới nhận ra cái đầu đó không phải của người, cũng chẳng phải của ma, mà là đầu của một món đồ chơi. Đồ chơi được làm rất giống thật, tóc hình như là tóc giả của con người, dù nhìn gần vẫn có cảm giác y như thật. Mặt búp bê đó tương tự với Lina, cách ăn mặc cũng khỏi phải nói.
Lưu Miểu đu lên tường, tung người một cái, lấy cái đầu ấy xuống.
Lina nhìn Quách Ngọc Khiết bằng ánh mắt đầy tội nghiệp, khụt khịt mũi, ứa nước mắt nói: “Em không biết phải làm thế nào nữa… Đã giết nó rồi… Nhờ mọi người giúp đỡ, đã giết nó rồi… Thế nhưng, vẫn đang tiếp diễn… Em không biết phải làm sao cả… Bây giờ chỉ còn cách nhốt bản thân mình lại… Em đã phá hủy thị trấn Morris rồi! Thế nhưng, dịch bệnh đã lan đến chỗ này… Em… xin lỗi…”
Giọng điệu của Lina rất chân thành: “Em không thể khống chế được thứ này… Xin lỗi… em cứ ngỡ mình sẽ làm được… nhưng sau khi nó chết thì chẳng có gì thay đổi cả…”
Thân thể nó đang nấp sau lưng Quách Ngọc Khiết, khuôn mặt nhỏ xíu đang nép vào cánh tay cô ấy, âm thầm chảy nước mắt.
“Không có cách ư?” Tôi không ra tay ngay, chỉ ngờ vực quan sát Lina, rồi liếc mắc nhìn Quách Ngọc Khiết.
“Em hết cách rồi… xin lỗi…” Lina áy náy nói.
“Còn thế giới tương lai ấy thì sao?” Tôi hỏi.
Lina tức tốc ngẩng đầu, ánh mắt đầy ngạc nhiên: “Ở đó?”
“Ma vương đó vốn có địa bàn ở bên ấy đúng không? Em đã qua đó chưa?” Tôi hỏi.
Trước khi giải quyết Lina, tôi muốn biết về thế giới tương lai ấy.
Tình hình hiện tại của thế giới đã trở nên nguy ngập hơn, phải tìm cách kiềm hãm sự biến đổi này.
Lina lắc đầu: “Nơi đó đã trống rỗng rồi. Trở thành một đống hoang tàn. Hình như bị quái vật phá hoại. Đã bị phá hoại từ rất lâu. Đã lâu lắm rồi chẳng có người ở đó. Cũng không có ma.” Lina vừa suy nghĩ, vừa nói.
Tôi lập tức nhớ đến những con quái vật to bằng tòa nhà chọc trời.
Lẽ nào địa bản ngày xưa của ma vương đồ chơi đã bị quái vật đánh úp, nên nó mới xuyên qua cửa ra vào dị không gian, đến thế giới hiện thực chờ ngày tái xuất giang hồ?
Đây là chuyện xảy ra trước hay sau khi thế giới phát sinh biến đổi?
Tôi vẫn đang chau gắt chân mày lại.
“Em chỉ tìm được ngôi mộ, chỉ có cái đó. Em không dám đi xa hơn. Thị trấn Morris cũng đã bị hủy rồi. Cửa ra vào ấy cũng mất luôn.” Lina lại nói, khẩn thiết như đang muốn chứng minh gì đó, nó nhìn tôi bằng ánh mắt van xin: “Thật đó! Em chỉ muốn sống an bình. Em biết, em không thể nào biến thành người được nữa. Nhưng em cũng không muốn giết người… cầu xin anh, anh ơi, giúp em với!”
“Anh ấy nhất định sẽ giúp em. Kết thúc trò chơi này, khiến cho thị trấn Thysente yên bình trở lại. Em sẽ được ở đây mãi.” Quách Ngọc Khiết lùi lại một bước, khom người đặt hai tay lên vai Lina, mỉm cười động viên nó: “Còn nguồn dịch bệnh trên người em, anh ấy cũng có thể trừ khử nó. Em cứ yên tâm đi nhé.”
Lina ngoảnh đầu qua, nhìn tôi đầy mong mỏi, sau đó rụt người lại ngay, tựa như đang sợ sệt, tiếp tục nấp sau lưng Quách Ngọc Khiết.