Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1903 : Ngôi sao lớn (8)
Ngày đăng: 17:05 30/04/20
Trong thời gian ngắn Christina sẽ không ngậm mồm lại.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Tí Còi, tôi phân vân cả buổi trời, mà vẫn chưa thể quyết có nên gọi điện cho cha mẹ và em gái hay không.
Do dự mãi như thế một thời gian rất lâu, tôi mới hạ được quyết tâm.
Cuộc gọi đầu tiên là cho em gái.
Chuông đổ một vài tiếng thì bị ngắt.
Tôi đang sững sờ thì di động nhận được tin nhắn.
Em gái đang trên lớp, không tiện nghe máy.
Tôi đọc tin nhắn mà1ngây ra.
Lúc này tôi mới nhớ ra, người bình thường phải đi học, đi làm, đâu có rỗi hơi giống chúng tôi gần đây cứ nghĩ ngợi đến chuyện quái dị.
Tôi nén xuống nỗi ngờ vực trong lòng, gọi điện cho cha mẹ.
Mẹ nghe máy, giọng điệu bình thường, hỏi tôi đi chơi thế nào rồi. Giọng nói của mẹ khá căng thẳng, tâm trạng hơi khác thường.
Tim tôi đập mạnh.
Dù đây là tình hình mà tôi đã đoán trước, nhưng phản ứng của em gái lại nằm ngoài dự liệu của8tôi.
Tôi ậm ờ, thăm dò hỏi: “Mẹ, mẹ thế nào rồi? Mẹ và cha… vẫn khỏe chứ?”
Đầu dây bên kia không đáp lại.
Tim tôi càng đập dự dội hơn, như muốn rớt khỏi lồng ngừng.
“Đều khỏe, cũng như trước thôi. Con đi chưa được bao lâu, có thể thế nào nữa chứ.” Mẹ tôi đáp qua quýt, phân vân một lúc, nhưng vẫn nói: “Có điều bên ngoài rất ồn, không biết nhà nào mở nhạc mà mở rất lâu rồi, còn là nhạc nước ngoài nữa. Hầy, cha con nói phải2đi phản ánh với ủy ban khu dân cư. Mẹ sợ ông ấy sẽ gây chuyện với người ta. Ở lầu một, là cái hộ sống một người đó, vừa mới chửi một trận rõ lâu.”
Tôi lại sững sờ.
Phản ứng như vậy cũng nằm ngoài dự liệu của tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra, tình hình hiện tại phức tạp đến mức nào.
Trước giờ tôi quên mất, dẫu nghe thấy tiếng hát của Christina, cũng sẽ có người tin chắc đó chỉ là ảo giác, chỉ là tiếng nhạc do nơi khác4mở, chứ không phải hiện tượng quái dị.
Tôi không dám nói cho mẹ biết đó là ma làm loạn, chỉ đành an ủi đôi câu, bảo họ đừng lo chuyện bao đồng.
Nếu ai ai cũng đến ủy ban khu dân cư khiếu nại, ủy ban và các ông bà cụ trong khu dân cư bắt đầu đi tìm kẻ đầu têu đã gây ồn cho người dân thì sự tình e là hết giấu nổi.
Vẫn… tạm thời cứ giữ như thế đi.
Tôi cũng không có cách nào hay hơn, có thể trì hoãn thì cứ trì hoãn, đợi đến khi nhóm Ngô Linh tìm ra cách ứng phó.
Ngắt máy, Quách Ngọc Khiết ra hiệu bảo tôi lên mạng xem thử.
Tình hình trên mạng thì giống như tôi đã dự đoán trước đó.
Tôi yên lặng lắng nghe tiếng hát của Christina.
Khúc hát đã đến đoạn cuối.
“… And I will always love the world…”
(… Và tôi sẽ yêu mãi thế giới này…)
Sau khi câu hát này được lặp lại vài lần, tiếng hát đã nhỏ đi.
Âm khí của Christina cũng dần tan biến.
Dư âm còn bồi hồi, đến khi tôi định thần lại thì mới nhận ra Christina đã hoàn toàn tan biến.
Tôi lại sờ lên ngực mình.
Ngô Linh và Lưu Miểu trở lại phòng, Ngô Linh vẫn đang cầm di động.
Tôi nhìn thấy Nam Cung Diệu.
“Kí hiệu mất rồi.” Nam Cung Diệu đẩy gọng kính.
“Biến mất hoàn toàn rồi ư?” Tôi hỏi.
“Có vẻ là vậy.” Nam Cung Diệu gật đầu.
Ngô Linh nói: “Có lẽ cô ta đã dùng tất cả sức mạnh để hoàn thành việc này.”
Nhưng mà…
Không có bao nhiêu người đang nghe Christina hát…
Tôi đột nhiên nhớ đến điểm này, nhìn lên màn hình di động của mình.
“Thật là hay.”
“Tôi nhớ bà nội của tôi. Tôi muốn nghe bà nói chuyện.”
“Mẹ kiếp, hết rồi à?”
“Kì tích đã kết thúc.”
“Đây phải chăng là ảo giác tập thể trên toàn cầu?”
Có mấy người ca ngợi tiếng hát của Christina.
Trong đầu tôi vang vọng tiếng thở dài của Christina.
Kết thúc rồi… Mọi chuyện về Christina, đã kết thúc hoàn toàn.
Tiếp đến, chính là đống phiền toái mà cô ta đã để lại.