Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1904 : Thế giới thay đổi

Ngày đăng: 17:05 30/04/20


TCả ma vương mà còn chưa thể giải quyết nổi, nếu có thêm quái vật, yêu quái xuất hiện, vậy thế giới này chắc sẽ xong rồi, hoàn toàn không thể cứu vãn.



Trong đầu tôi cho ra nhận định này và cũng hiện ra kế hoạch lớn của Diệp Thanh.



Vẫn phải tìm một người như thế. Không, một hồn ma như thế. Tìm được hồn ma ấy,1thay đổi giai đoạn lịch sử đó, khiến tất cả trở lại bình thường.



Sự thay đổi của quá khứ và hiện thực đang bị ảnh hưởng đã chứng mình sự khả thi của kế hoạch này.



Thế lực khác có lẽ đã tìm được hồn ma ấy.



Tôi hít thật sâu một hơi, để mình được thư thái hơn.



Tình hình cũng chưa đến mức tồi tệ nhất. Cái tương8lai ấy vẫn chưa xuất hiện.



Ma vương nhiều hơn, cũng đồng nghĩa thời gian mà trên thế giới này có không ít hồn ma tồn tại cũng dài hơn.



Ví dụ như lão già câu cá bên sông, lão ta đã tồn tại rất lâu.



Tôi không thể nào phán đoán được niên đại thời ấy dựa vào cách ăn mặc và kiến trúc xung quanh trong ảo ảnh,2nhưng kiểu gì thì đó cũng phải là cảnh tượng của mấy trăm năm về trước chứ nhỉ?



Hàn Vân vốn là một hồn ma già, hiện tại có thể đang có những hồn ma còn già hơn Hàn Vân đang ở những nơi nào đó, làm ma vương trên địa bàn của mình.



Ắt phải có cơ hội.



Gã Béo lái xe đến khu dân cư nhà tôi, cho4tôi xuống xe.



Tôi chia tay hai người họ.



Tôi dặn Tí Còi là đừng có dùng cái đầu lâu đó lần nữa. Thứ ấy mang đến cho tôi cảm giác không lành.



Tí Còi đồng ý.



Tôi dõi mắt tiễn chiếc xe rời đi rồi quay người đi vào khu dân cư.



Cha mẹ đều chưa ngủ, đang lo lắng bồn chồn xem thời sự. Chương trình thời sự trên tivi đang chèn vào chuyện khi nãy, mời chuyên gia gì đó đến phân tích.



“Con về rồi à? Không sao chứ? Có gặp phải thứ gì không?” Mẹ tôi lo lắng hỏi.



“Dạ không sao, không gặp gì cả.” Tôi nhìn sang tivi.



Đúng lúc chuyên gia đang nói đến “nguyên nhân”, bàn đến kết cấu địa lý. Tôi đã bỏ lỡ đoạn mở đầu, nên không biết giới truyền thông đã nhận định tiếng rống của quái vật thành thứ gì.



Em gái mở cửa phòng ngủ, lo lắng nhìn tôi.
Đoạn mở đầu và đoạn kết của bài báo tổng kết này đều nói rõ mối hiểm họa lớn có quy mô thế giới này đã được các chuyên gia giải quyết, nói thật hay mạo hiểm không còn là trò chơi nguy hiểm nữa. Có điều, sau khi chuyện như thế xảy ra, đã không còn ai dám chơi những trò tương tự như vậy. Một số trò chơi tập thể tương tự cũng không được ưa chuộng. Thậm chí những cuộc họp mặt học sinh, tiệc đồng nghiệp đều nhanh chóng giảm mạnh. Không ai muốn rơi vào nguy hiểm ấy.



Ngón tay tôi lướt trên màn hình hồi lâu, thời gian của các tin tức đã đến ba năm trước.



Không có…



Không có tin tức mà tôi muốn tìm.



Tôi sốt ruột, lập tức sàng lọc điểm thời gian, điều chỉnh lên tiếp hai năm nữa.



Năm năm trước, các tin tức lớn liên quan đến ma đều tập trung vào sự kiện tự sát tập thể. Nhóm người đó muốn tạo ra một ma vương nhân tạo, thống trị một khu vực, giành được toàn quyền sinh sát. Đương nhiên, tuổi của những người tự sát ấy đều chỉ mới mười mấy, vẫn là các thanh thiếu niên trong thời kì nổi loạn. Họ đã tự sát thành công, cũng đã biến thành ma, nhưng không thành ma vương và bị một nhóm chuyên gia tiêu diệt.



Có không ít các bài báo liên quan phân tích hiện tượng này, nhắc nhở phụ huynh chú ý đến trạng thái tâm lý của con cái ở lứa tuổi vị thành niên, còn phổ cập kiến thức về sự khác biệt giữa hồn ma và ma vương.



Sự ra đời của ma vương chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, chính phủ cũng không đồng ý để ma vương xuất hiện.



Đọc đến đây, tôi đã thấy ớn lạnh.



Tôi lại điều chỉnh thời gian.



Sớm hơn…



10 năm trước – Ma vương “Áo Đỏ” bị giết, nhân dân thành phố Miên đồng loạt mặc áo đỏ ăn mừng.



15 năm trước – Bạo gan nghe máy, không sợ ma gọi đến.



20 năm trước – Cái chết lần thứ hai của vua bóng đá thành phố Hoàn, ma vương bóng đá bị tiêu diệt, lớp bóng đá thanh thiếu niên thành phố Hoàn mở trở lại.



23 năm trước…



30 năm trước…



Tôi nhìn thấy bản scan của bài báo trắng đen.



Bài báo có đính kèm ảnh, trên tấm ảnh đen sì có một người để tóc dài đang quay đầu lại, đôi mắt phát sáng nhìn trừng trừng về phía ống kính. Tiêu đề bên trên là: “Toàn thành phố ra quân, bắn chết ác ma.”



Cơn ớn lạnh trong lòng tôi đã chai lì.



Tôi đã không thể nào lướt xem tiếp những bản scan báo thời xưa nữa.



Thế giới này… đã thay đổi hoàn toàn rồi.