Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1961 : Thần chết gọi đến (3)

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


Tiếng than vãn của Lý Vọng Khê đã kéo tôi ra khỏi tâm trạng này.



Mạng vẫn đang bị đứt, họ đều đang cảm thấy không thoái mái. Không có internet thì còn chịu được, chứ cả liên lạc mà cũng đứt, sẽ khiến người ta vô cùng bất an.



“Vậy là sẽ không gọi được xe cấp cứu1luôn à?” Lý Vọng Khê nhanh chóng nghĩ đến chuyện này.



“Chắc không đâu…” Đồng nghiệp của cô ta cũng không chắc lắm: “Số điện thoại cấp cứu không phải đi theo luồng tín hiệu khác sao? Không phải nếu điện thoại khác không gọi đi được, nhưng số cấp cứu thì vẫn gọi được à?”



“Chắc là không8đâu nhỉ?”



Hai người mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, không ai chắc chắn lắm.



Lý Vọng Khuê than thở: “Nếu lên mạng được thì có thể tra ra rõ ràng rồi.”



Đồng nghiệp mỉm cười, chợt hỏi đến vấn đề tình cảm của Lý Vọng Khê.



“Không phải giờ không gọi điện được sao? Sau này cũng không biết sẽ2thế nào…” Lý Vọng Khê ủ rũ nói.



Máy tính trên quầy y tá hiển thị thông báo.



“Để tôi đi xem thử.” Đồng nghiệp của Lý Vọng Khê liếc nhìn một cái, rồi đứng dậy ngay.



Lý Vọng Khê cũng chỉ liếc màn hình một cái, sau khi xác định vị trí giường bệnh thì tỉnh bơ nói: “Chắc4là muốn hỏi người ta khi nào thì tỉnh đây.”



Đồng nghiệp của Lý Vọng Khê không phản ứng gì, mà đi thẳng đến phòng bệnh.



Tôi nhìn mã số giường thì không thể biết được là bệnh nhân nào, nhưng từ trong ý thức yếu ớt của Lý Vọng Khê ngay khoảnh khắc này, cô ta có thể nhớ được bệnh nhân trên giường bệnh ấy là ai, chính là người đang hôn mê có người thân nuôi bệnh.



Cửa sổ hiện lên trên màn hình đã nhanh chóng biến mất.



Lý Vọng Khê mở hồ sơ bệnh án trong máy tính lên, điền một số thông tin khi đi kiểm tra phòng trước đó.



Di động cô ta đang để trong túi đột nhiên rung lên.



Lý Vọng Khê không vội lấy di động ra, chỉ nghĩ là do di động hết pin, mới rung lên. Nhưng không được mấy giây sau, suy đoán trong vô thức này đã bị chính cô ta lật đổ.




Trong tấm ảnh tự động mở ra gần như chỉ có hai màu, màu nền là màu da, ở giữa là một khối đỏ lòm.



Tôi có thể nhận ra là da bị rạch, vết thương không ngay ngắn, bên trong cũng là một đống máu, gần như không thể phân biệt được đó là bắp thịt hay cơ quan.



Lý Vọng Khê dù gì cũng là y tá, có thể nhận ra chút chút.



Tim cô ta thắt lại, vì xét từ tấm ảnh này thì vết thương rất sâu, diện tích lớn, vị trí cũng nguy hiểm, thận đã bị móc ra rồi.



Đồng thời, Lý Vọng Khê cũng đã nhìn thấy một nốt ruồi trên mảng da ấy.



Tay Lý Vọng Khê run lên bần bật.



Di động trong tay cô ta lúc này chợt rung lên, tiếng nhạc chờ cất lên trước sau đó hiện thị số gọi đến.



Số gọi đến là một số lạ.



Khả năng ghi nhớ của tôi không tốt, nhưng trước đó đã có để tâm, nên tôi đã ghi nhớ số máy của cuộc gọi quái lạ đó, đồng thời, cũng ghi nhớ số máy vừa gửi tin nhắn đến. So sánh hai số lại thì nhận ra đó là cùng một số. Lúc này số gọi đến cũng là số ấy.



Tay Lý Vọng Khê run bần bật một lát mới lẩy bẩy nhấn phím nghe máy.



Tiếng nói chuyện lụn vụn quái lạ lúc chiều lại xuất hiện.



Lý Vọng Khê nắm chặt di động, đang phân vân giữa ngắt máy và nghe tiếp.



“Chào cô.”



Giọng phụ nữ cắt ngang những tiếng nói chuyện ấy.



“Chào cô Lý.” Giọng nữ ấy nói thẳng ra thân phận cửa Lý Vọng Khê, rồi tự giới thiệu: “Tôi nhận chỉ thị của chủ, thương lượng với cô. Cô đã nhận được thông tin mà chúng tôi gửi cho cô rồi chứ?”



Lý Vọng Khê vẫn chưa hoàn hồn hẳn.



“Bây giờ cô có ba chọn lựa. Một là chuyển tài sản cô đang đứng tên đến tài khoản chúng tôi chỉ định, chủ tôi sẽ cứu giúp người yêu của cô; hai là hiến tế cho chúng tôi một linh hồn, chủ tôi cũng sẽ cứu giúp người yêu của cô; ba là bỏ qua giao dịch này, để người yêu của cô chết ngay bây giờ. Cô có ba giây để đưa ra quyết định. Vui lòng nhấn phím số trên bàn phím, rồi nhấn phím # để kết thúc. Bây giờ bắt đầu đếm ngược, 3, 2…”