Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1962 : Thần chết gọi đến (4)

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


Gì cơ?



Tôi và Lý Vọng Khê cùng lúc nảy ra ý nghĩ như vậy, đều không thể ngờ đến diễn biến của cuộc gọi này sẽ như thế.



Thời gian đếm ngược sắp kết thúc rồi.



So với người đang suy tư như tôi, rõ ràng Lý Vọng Khê đang hoảng loạn hơn.



Cô ta mở bàn phím, nhưng đầu óc đang trống rỗng, cả nội dụng1chọn lựa đã nghe trước đó cũng quên sạch.



Trong hoảng loạn, Lý Vọng Khê bấm đại phím số 1, sau đó lại lóng ngóng, bấm phím #.



Hai bước đã hoàn tất, đếm ngược dừng lại.



“Cô đã chọn chuyển tài sản mình đứng tên đến tài khoản chúng tôi chỉ định. Đã thành lập hiệp ước. Chủ tôi sẽ cứu vớt người yêu của cô.8Mong cô có thể chuyển tài sản của mình đến tài khoản chúng tôi chỉ định nhanh nhất. Sau đây, cô sẽ nhận được thông tin tài khoản.”



“Khoan, khoan đã.” Lúc này Lý Vọng Khê đã cắt ngang giọng phụ nữ đầy khách khí và lịch sự kia.



Không phải giọng nói điện tử, cũng không phải được ghi âm trước đó.



Sau khi Lý Vọng2Khê lên tiếng, giọng nói ấy đã dừng lại.



Lý Vọng Khê thở hổn hển, nuốt nước bọt một cái, mới hỏi: “A Sướng, A Sướng sao rồi? Đã xảy ra chuyện gì? Còn, các… các người là…”



“Ha ha. Thưa cô Lý, cô chỉ cần biết kí vụ giao dịch này cô sẽ không lỗ là đủ rồi. Cô chọn cứu người yêu mình đúng4không?”



“Đương nhiên! Nếu Chu Sướng gặp nguy hiểm, tôi đương nhiên…”



“Thế thì hiệp ước đã thành lập. Chúng tôi sẽ hoàn thành công việc của mình, mong cô cũng thực hiện nghĩa vụ của cô.”



Cuộc gọi đã ngắt, không cho Lý Vọng Khê hỏi nữa.



Tin nhắn mới lập tức đến, chính là một tài khoản ngân hàng, tên tài khoản là một cái tên có nội dung khá đặc biệt, “Meditation” (Thiền Định), vừa nhìn đã biết không phải bình thường.



Lý Vọng Khê do dự một lát, chưa chuyển khoản ngay.



“Làm sao thế?”
Đồng Nghiệp của Lý Vọng Khê nhìn thấy cảnh này cũng chỉ biết im lặng.



Lý Vọng Khê chuyển tiền xong đã nhẹ lòng đi đôi chút. Cô ta lại gọi cho bạn trai, nhưng không gọi được.



Lúc này, Lý Vọng Khê lại trở nên hoảng hốt.



Trong đầu cô ta hiện lên đủ dự đoán tồi tệ, khiến cô ta càng bồn chồn lo lắng hơn.



Trên máy tính trong quầy y tá lại hiện tín hiệu có bệnh nhân gọi.



Đồng nghiệp của Lý Vọng Khê liếc nhìn bộ dạng của cô ta, tự ghi nhớ số giường, rồi rời khỏi quầy ý tá.



Trong quầy chỉ còn lại một mình Lý Vọng Khê đang sốt ruột bất an, liên tục gọi đến số máy ấy, càng gọi càng sợ hãi.



Lý Vọng Khê không hề nhận ra, hành lang vốn có người đi lại, không biết tự bao giờ đã trở nên yên ắng. Những phòng bệnh xung quanh cũng yên tĩnh đến lạ thường.



Di động của Lý Vọng Khê đổ chuông, gọi đến là một chuỗi số, chứ không phải tên bạn trai của cô ta.



Tiếng nhạc chuông vang vọng trong tầng lầu, tựa như men theo dãy hành lang, vang đi rất xa.



Lý Vọng Khê hít thở sâu, nhấn phím nghe máy.



“Chào cô Lý. Người yêu của cô đã được cấp cứu, hiện đang được đưa đến chi nhánh số 2 của bệnh viện Nhân Tâm để tiếp nhận điều trị tiếp theo. Tình trạng của anh ta đã ổn định, không còn nguy hiểm đến tính mạng.” Giọng nữ ấy rất thân mật, không có chút quái lạ nào.



Lý Vọng Khê thở phào một hơi.



“Chúng tôi đã nhận được tài sản cô chuyển qua, tất cả hai khoản, gồm 13641 tệ 6 hào từ tài khoản có số đuôi là 2311 do cô đứng tên thuộc ngân hàng Dân Khánh và 5467 tệ 3 hào 2 xu từ ví điện tử do cô đứng tên. Chúng tôi tra được, dưới tên cô còn có gói đầu tư cố định trị giá 50610 tệ, một gói bảo hiểm thương mại 150 ngàn tệ và khoản dư 3 tệ 7 hào trong thẻ ngân hàng.”



Tâm trạng vốn đang bình tĩnh của Lý Vọng Khê lập tức căng thẳng trở lại: “Những khoản tiền ấy đến kỳ mới có thể…”



“Cô vui lòng nhanh chóng chuyển ba khoản tiền này đến tài khoản chúng tôi chỉ định. Cô còn mười phút.” Giọng nữ ấy không dừng lại để nghe Lý Vọng Khê nói, mà cứ tiếp tục nói.



Thông báo xong những tin này, cuộc gọi bị ngắt.



Lý Vọng Khê ngớ người, vội vàng gọi lại, nhưng không thể gọi được cho số ấy.