Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1979 : Khác thế giới, cùng một thế giới
Ngày đăng: 17:06 30/04/20
Trần Dật Hàm lên tiếng ngắt ngang dòng suy tư của tôi: “Suy đoán của tôi là vậy. Linh hồn của cậu rất đặc biệt. Đây không chỉ là vấn đề về năng lực, mà cũng có thể chỉ vỏn vẹn là hiệu quả đính kèm của năng lực. Cậu1có thể tự do hành động trong dòng sông thời gian, nhưng dù đặc biệt thế nào thì cậu vẫn chỉ có một linh hồn.”
“Tôi không thể cùng lúc xuất hiện ở hai toa của một đoàn tàu, càng không thể cùng lúc xuất hiện trên hai đoàn tàu đang8chạy sóng đôi.” Tôi nói.
Trần Dật Hàm nhìn tôi.
Ví dụ này tôi còn nhớ là được nghĩ ra khi tôi và Ngô Linh bàn luận về thế giới tương lai.
Những cửa ra vào dị không gian ấy chính là sân ga cố định.
Vô số dòng thời gian chính là những2đoàn tàu đang chạy sóng đôi về cùng một hướng.
Có những hồn ma tóm được cơ hội, đã nhảy từ đoàn tàu này sang đoàn tàu khác, cũng chính là từ tương lai về lại quá khứ.
Tôi sử dụng năng lực cảnh mộng có vẻ như có hiệu quả tương4tự. Chỉ có điều, tôi không cần những sân ga ấy, tôi chỉ cần dùng linh hồn người chết làm tọa độ.
“Chắc chắn là có tồn tại một cái tôi khác, hoặc, một thứ khác đã thay thế tôi.” Tôi nói tiếp.
Nếu vậy, cái thứ đó rốt cuộc là gì, sẽ rất khó đoán định.
Sự tình đã quay về điểm ban đầu.
“Tôi vẫn cảm thấy đó là ma vương. Đã tóm được cơ hội, chiếm đoạt thân thể tôi.” Tôi vừa nói vừa nhìn Trần Dật Hàm: “Tôi hiểu ý của anh, chỉ là anh không hề biết, trên thế giới này có những lối đi thông quá khứ đến tương lai. Tương lai không phải do chúng ta tạo ra. À… nên nói là, chúng ta đã tạo ra tương lai, chỉ có điều, chúng ta trong hiện tại vẫn chưa đi đến bước ấy.”
“Cậu đang nói đến những cửa ra vào dị không gian?” Trần Dật Hàm hỏi.
Tôi gật đầu.
Vấn đề mà Trần Dật Hàm chỉ ra đã giúp tôi giải thích được một nghi vấn tồn tại từ trước đến nay.
“Xét từ tình hình trước mắt, hiện tượng này không phải đã có từ xa xưa, mà mới xuất hiện gần trăm năm nay. Ở thế giới tương lai cũng như thế. Vốn dĩ thị trấn Morris nằm ở đó, là một thị trấn ma có lịch sử lâu đời, luôn có truyền thuyết về ma vương, bị ma vương chiếm đóng. Cũng chỉ gần trăm năm nay, nơi ấy mới trở nên thiếu ổn định.”
“Cũng có nghĩa là, cửa ra vào dị không gian ấy chỉ mới xuất hiện gần trăm năm nay? Vậy thì không đúng lắm đâu?” Tôi còn nhớ ma vương đồ chơi đã thông qua cửa dị không gian ấy đến thế giới hiện thực từ rất sớm. Nói cách khác, đã đến thế giới hiện thực trong thời đại đó.
Tôi xoa xoa thái dương.
“Không, cửa ra vào đã tồn tại từ xưa, nhưng không gian của toàn thị trấn trở nên bất thường thì chỉ gần đây. Bên đó suy đoán, bất thường này liên quan đến Lina. Cũng từ đây mà suy ra, đây là hai đường song song.” Trần Dật Hàm nói, đưa hai ngón tay lên: “Nói cách khác là, rất nhiều tuyến thời gian.”
Hai ngón tay của anh ta đều tách ra.
“Người ở tương lai có thể thông qua cửa ra vào ấy đến đây, thay đổi quá khứ nên thế giới liền đi vào một tuyến thời gian khác. Mọi tuyến thời gian tiếp nối với cửa ra vào có thể đều khác nhau. Gọi nó là tuyến thế giới thì thích hợp hơn. Cứ thế phát triển tiếp, rất có khả năng sẽ trở thành vô số thế giới khác nhau.” Trần Dật Hàm nhìn tôi: “Mà cậu, lại chỉ có thể tồn tại trong một tuyến thế giới.”
Tôi sững người.
“Thế thì, cậu trong những tuyến thế giới khác thì sao?”
Anh ta thu tay lại: “Tôi nghĩ rằng, có những ‘cậu’ mới sẽ được sinh ra trong những tuyến thế giới ấy. Nếu các cậu gặp nhau, người sinh ra sau liền biến mất.”
“Ý anh là… cái thứ ấy… là tôi?” Tôi vẫn tin chắc rằng cái thứ ấy không phải tôi.
“Vấn đề về tính cách mà cậu đang nặng lòng không phải là mấu chốt. Một người ở trong những hoàn cảnh khác nhau, sẽ hình thành những tính cách khác nhau. Như cậu đã nói, hoàn cảnh mà cậu lớn lên không có ma vương, nhưng ở đây thì có. Cho nên tính cách của cậu cũng sẽ khác.”
“Còn chuyện hôn mê thì giải thích thế nào? Phần lớn thời gian tôi đều đang hôn mê, sao có thể hun đúc thành tính cách như thế?” Tôi phản bác.
Nhận định của Trần Dật Hàm không thể bảo là sai, nhưng nếu tôi hôn mê trong thời gian dài, hầu như không tiếp xúc gì với thế giới này, tính cách được hun đúc đúng ra đâu phải như thế.
Trần Dật Hàm lắc đầu: “Có rất nhiều nghi điểm. Nhưng tôi vẫn nghiêng về hướng, linh hồn ấy không có ác ý. Chỉ là sắm vai của cậu khi cậu không có đó. Một thân phận, hoặc một mô hình phục chế. Cậu vẫn là cậu thôi.”