Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1980 : Xuất viện (1)
Ngày đăng: 17:06 30/04/20
“Bây giờ cậu bài xích linh hồn ấy, đây là phản ứng theo bản năng chứ không phải lý trí. Đợi đến khi cậu bình tĩnh lại mà suy nghĩ, hẳn là1có thể nhận ra, linh hồn ấy không có ác ý. Không hề có ác ý với cậu, với chúng tôi. Cũng giống như cậu đã làm, anh ta đang tìm cách8giúp đỡ chúng tôi, giúp đỡ những người gặp khó khăn.” Trần Dật Hàm nói những lời này bằng giọng điệu khuyên bảo.
Tôi trầm mặt lắng nghe anh ta nói xong, mới2hỏi: “Năng lực của anh ta là gì?”
“Giống như cậu.” Trần Dật Hàm nói.
Tôi nhìn anh ta chăm chú.
“Sẽ vào cảnh mộng, nhìn thấy chuyện xảy ra ở quá khứ. Cũng có4thể thay đổi quá khứ. Giết chết hồn ma từ trước.”
“Cách anh ta giết hồn ma là gì?”
“Tiêu diệt trực tiếp.”
Sắc mặt tôi chắc là đang cực kỳ khó coi.
Trần Dật Hàm thở dài, khuyên nhủ lần nữa.
Có điều tôi không tài nào nghe nổi nữa.
Cái thứ đó không phải tôi.
Tôi luôn cảm thấy như vậy, cực kỳ chắc chắn. Nhưng bất kể tôi nói gì, xem ra họ cũng cũng sẽ không tin.
Thậm chí, họ còn cảm thấy thứ đó không có ác ý.
Không có ác ý, lại chiếm đoạt thân thể tôi, tránh gặp mặt tôi, là cớ làm sao?
Hành vi mà họ cảm thấy không thành vấn đề, tôi lại thấy cực kỳ đáng ngờ.
Huống hồ, tôi đã từng gặp Nam Thiên, biết được ma vương biết dùng thủ đoạn này, cũng biết được ma vương đang nhắm đến tôi.
Nhưng trong mắt những người như Trần Dật Hàm, Trần Hiểu Khâu thì đây là chuyện vô căn cứ. Họ không nghĩ tôi có giá trị này. Có lẽ họ đều không nghĩ rằng giữa các ma vương có tồn tại tổ chức.
Tôi hít thở thật sâu, ngắt lời Trần Dật Hàm.
“Các anh có quy luật để tìm ra ma vương không? Hành động của chúng…” Tôi vẫn chưa hỏi xong thì Trần Dật Hàm đã lắc đầu.
“Không có. Mục tiêu của chúng rất thống nhất, đó là mở rộng sức ảnh hưởng của mình, khiến số người kính sợ mình tăng lên, khiến luật lệ mình đặt ra càng có nhiều người tuân thủ hơn. Hai điểm này, có lẽ nên nói là một vòng tuần hoàn.”
Không có tổ chức…
“Trang web livestream Nai Sừng To ấy, có điều tra được không?” Tôi lại hỏi.
Nó ngơ ngác nhìn tôi.
“Chỉ xuất viện tạm thời. Anh muốn đến một nơi.” Tôi khẽ nhếch mép: “Không về nhà.”
Nó lại tỏ vẻ ngượng ngùng, lí nhí nói: “Em vẫn chưa nói cho cha mẹ biết chuyện này.”
“Ừ. Không sao.” Tôi đáp.
Hai anh em đều không nói gì thêm.
Tôi đưa tay lên định xoa đầu nó như trước đây, những nó lại kinh hoảng lùi lại, ánh mắt nhìn tôi cũng có sự đề phòng.
Tay tôi treo lơ lửng giữa không trung.
“Có thể giúp anh làm thủ tục được không? Cả quần áo của anh nữa, không biết đang để đâu. Lúc anh nhập viện, có mặc quần áo đúng không? Di động, ví tiền nữa…” Tôi buông tay xuống, khóe miệng không ngừng giật.
Em gái đã bình thường trở lại: “Ở trong tủ. Chắc do đổi phòng, chưa đem qua. Để em đi gặp y tá.”
Nói xong, nó liền quay lưng chạy ra ngoài.
Tôi nhìn bóng lưng của nó mà lại nhớ đến lời của Trần Dật Hàm.
Không phải cùng một thế giới… vậy, người thì sao?
Cũng không cùng một người sao?
Tim tôi như bị bóp chặt.
Tôi lại nhớ đến cái chết của những người Thanh Diệp.
Nếu không có tôi bên cạnh, có khi nào em gái sẽ gặp nguy hiểm không? Hay, không còn tôi, đã đổi linh hồn khác thì nó sẽ sống tốt hơn?
Không đợi tôi trăn trở xong những vấn đề bế tắc này, e gái đã cùng y tá đem quần áo tôi đến.
Tôi vào buồng vệ sinh thay đồ, khi trở ra, nhận thấy chỉ có ví tiền, chìa khóa, không có di động.
“Di động anh hỏng rồi. Rớt hỏng.” Em gái nói.
Tôi chợt khựng người, rồi nhét chìa khóa và ví tiền vào túi.
Thật sự là một thế giới khác sao?