Hồ Sơ Bí Ẩn
Chương 1981 : Xuất viện (2)
Ngày đăng: 17:06 30/04/20
Tôi ôm nỗi nghi ngờ, theo em gái rời khỏi phòng bệnh.
Giữa chừng ghé ngang qua quầy y tá, kí một văn bản. Ánh mắt y tá nhìn tôi có chút lẩn tránh, nói chuyện cũng chỉ nói với em gái, chẳng hề nhìn tôi.
Những người khác trong phòng bệnh thì vẫn bình thường, nhưng tôi nghe thấy có người đang bàn tán chuyện xảy ra khi nãy. Tuy ngoài miệng thì nơm nớp lo lắng, nhưng cũng không sợ hãi mấy. Đối với họ, hình như ma vương thực sự là một sự tồn tại rất bình1thường. Như Trần Dật Hàm đã nói, chúng cũng như những tội phạm khác, người người ghét bỏ, lo như lo bị trộm, nhưng cũng sẽ không vì thế mà làm trở ngại sinh hoạt thường nhật của mình.
“Anh định đến chỗ đó à? Là, cái phòng nghiên cứu đó?” Em gái ấp úng hỏi.
“Không, đến một khu dân cư.” Tôi lắc đầu, nhìn em gái hỏi: “Em đã biết chuyện của phòng nghiên cứu?”
“Vâng… biết từ trước. Anh hai… Ý em là, anh hai… anh ấy nói, ở đó có ma vương. Nhóm anh Thụy cũng đã8nói, có thể những người ở trong căn hộ đó đã biến thành ma vương rồi.” Em gái giải thích.
Tôi nghe cách xưng hô này thấy khá chướng tai, nhưng không cách nào sửa đổi cho đúng được.
“Họ xử lý thế nào?”
“Hết cách, chỉ để vậy thôi.” Em gái ngẫm nghĩ: “Không tìm được người, cũng không tìm thấy ma vương, đành để vậy thôi.”
“Hồ sơ thì sao?” Tôi đột nhiên nhớ đến chuyện này.
“Hả?” Em gái ngạc nhiên nhìn tôi.
“Trong phòng nghiên cứu có hồ sơ lưu lại những vụ ủy thác mà họ đã nhận, ghi2chép rất nhiều sự kiện quái dị.” Tôi giải thích.
Em gái lắc đầu: “Không biết. Nghe nói sắp giải tỏa rồi, đội thi công đã vào. Chắc là… đã bị xem thành rác nhỉ?”
Tôi bất chợt giật mình: “Người của phòng nghiên cứu ấy đâu? Mấy hôm nay có điều tra được không?”
“Vâng, điều tra được rồi. Giống như anh đã nói, đều chết cả rồi. Khách sạn cũng đã được tìm thấy.” Em gái đáp, dừng bước lại cùng với tôi.
“Ai đã cứu họ…” Tôi hỏi thế, nhưng cũng không mấy hi vọng sẽ nhận được câu4trả lời từ em gái.
Nó nhìn tôi đầy ngơ ngác.
“Cái thứ đó… ý anh là, anh hai, anh hai mà em biết đó, một năm nay đã làm những gì?” Tôi nhọc nhằn hỏi.
Em gái lắc lầu, ấp úng nói: “Em… em không biết…”
Tôi thở dài, nhìn bộ dạng lúng túng của em gái, chỉ biết gượng cười một cái: “Thôi bỏ đi, không nói chuyện này nữa. Trước tiên cứ đến khu dân cư ấy xem thế nào đã.”
Nói vậy, nhưng trong lòng tôi không hề thấy nhẹ nhõm.
Như Trần Hiểu Khâu nói, cái thứ ấy không qua lại với Thanh Diệp. Không có tôi, cái thứ ấy cũng không ra tay, vậy thì ai đã cứu bốn người của Thanh Diệp?
Tôi thả tay, cúi xuống chỉ thấy được trán của em gái.
“Em đã hai mươi rồi đó. Bây giờ anh đâu bế nổi em, cũng đâu thể làm ngựa cho em cưỡi được nữa. Tôi thở dài, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
“Nói vậy, anh đã từng hả?” Em gái ngẩng lên nhìn tôi, mắt đỏ hoe.
“Ừ, đã từng. Có điều bị ngã, em khóc rõ lâu, còn mắng anh là đồ xấu xa.” Tôi cười nói.
Em gái vuốt vuốt tóc: “Vậy cũng sướng quá rồi.”
“Về nhà đi.” Tôi nói.
“Không. Anh không đưa em đi thì em tự theo.” Em gái bật cười với tôi, lè lưỡi ra, rồi đi thẳng ra ngoài.
Tôi thấy đau hết cả đầu.
Tôi có thể cảm nhận thấy tính cách của em gái tôi không thay đổi mấy, có điều, hiện giờ nó đã quen với sự tồn tại của ma vương, cảm nhận về tôi cũng đã khác, nên mới mè nhèo, lì lợm đòi đi theo cho bằng được.
Tôi thực sự không thể cản được. Nếu để nó lén đi theo lại nguy hiểm.
“Nếu anh bảo em chạy, em phải chạy ngay. Đừng lo cho anh. Còn nữa, không được tự tiện chạm vào đồ đạc.” Dọc đường tôi dặn dò em gái.
Nó gật đầu lia lịa, có vẻ đang phấn khích.
Tôi quan sát một lát thì hỏi: “Em sợ người đó, chứ không sợ anh đúng không?”
Em gái liếc tôi một cái, không đáp, nhưng không khác nào đã trả lời.
Thiệt tình…
Tôi thở dài, dựa người lên ghế taxi.
“Thưa anh, kế tiếp đi thế nào đây?” Tài xế hỏi.
“À, từ đây rẽ trái. Để tôi xem thử…” Tôi ngồi thẳng người lên, quan sát xung quanh: “Ở ngay giao lộ phía trước! Đỗ ngay đó.”
“Bên này đâu phải cổng khu dân cư đâu.”
“Vâng, không sao. Cứ đỗ ở đó đi.” Tôi vừa nói, vừa rút ví ra.
Tôi cũng không biết cổng khu dân cư nằm ở đâu. Lần trước lần theo âm khí qua đây là đi đường thẳng, tôi cũng chỉ nhớ đại khái vị trí mà thôi.