Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1988 : Không phải con người (3)

Ngày đăng: 17:06 30/04/20


“Đương nhiên.” Tôi gật đầu, tỏ ý mình sẵn lòng giúp cô bé.



Bất kể Mộc Ái trước mặt có phải là Mộc Ái trước đây hay không, mục đích của tôi vẫn là phá hoại nơi này. Tiện thể cứu Mộc Ca ra,1cũng không vấn đề gì.



Năng lực của Mộc Ca thực sự rất mạnh, rất thực dụng.



Những hồn ma ấy nếu không nhân lúc Mộc Ca sơ hở, giết chết anh ta ngay, hoặc dùng những thủ đoạn từ xa tấn công Mộc Ca8thì Mộc Ca không thể chết được.



Chúng nắm giữ Mộc Ca trong tay, cũng không phải là để giết anh ta. Muốn giết thì đâu cần phải tốn nhiều công phu đến thế.



Mộc Ca vẫn còn sống. Không chừng còn khống chế được2đám ma vương ở nơi này. Tình huống tốt nhất, có lẽ anh ta đã trốn thoát.



Nhưng khi tôi nhìn thấy nụ cười đầy cảm kích của Mộc Ái, tôi liền không còn niềm tin này nữa.



Tiền đề của tất cả chuyện này4là Mộc Ca đã sử dụng năng lực của mình.



Tác dụng phụ từ năng lực của anh ta, bản thân anh ta… hẳn phải biết chứ?



Nếu vì Mộc Ái, rất có thể anh ta sẽ không sử dụng năng lực. Và như thế anh ta liền mất đi khả năng chống trả.



“Cha em bị bắt đi lúc nào?” Tôi hỏi.



“Thứ sáu tuần trước.”



“Bốn ngày?” Tôi xác nhận lại lần nữa.



Mộc Ái gật đầu.



Tôi lại thăm dò thêm: “Em biết năng lực của cha chứ?”



Mộc Ái ngẩng lên nhìn tôi, hơi ngơ ngác, nhưng nhanh chóng hiểu ra: “Ý anh là, cha luôn thuyết phục được người khác?”



“Ừ.”



“Cha nói, không dùng được nữa.” Mộc Ái buồn bã cúi mặt: “Nếu cha vẫn còn như xưa thì chắc chắn đã quay về.”



Tim tôi đánh thịch một cái.



“Sao lại không dùng được nữa?” Hỏi ra vấn đề này, trong lòng tôi lờ mờ hiện lên một linh cảm, tim vì thế mà đập nhanh hơn.



“Cha nói, cái đó, cha tặng cho người khác rồi. Cha không cần nó nữa.” Mộc Ái đáp.



“Tặng cho Diệp Thanh?” Tôi buột miệng hỏi.
Tôi bị gã đó đụng trúng, lưng đập lên vách tường. Hai bàn tay gã ta bóp chặt cổ tôi, cánh tay và thái dương đều đang nổi gân xanh.



Gã ta đã dùng toàn bộ sức lực, tôi lập tức cảm thấy ngạt thở.



Tên này đã thực sự muốn giết tôi.



Đây không phải là điều khiến tôi kinh ngạc, mà điều khiến tôi kinh ngạc là, dây xích trên người gã ta đang từ từ khôi phục đến mức độ quấn kín linh hồn của bản thân.



Rõ ràng là một người thường… rõ ràng là một con người…



“Anh ơi!” Mộc Ái thét lên.



Bàn tay cô bé đang bám lấy tôi đã buông ra.



Tôi nhìn thấy những người khác kéo cô bé đi, đè cô bé xuống, có người còn giơ dùi cui cao su lên, sắp quật xuống.



Tôi liền nhấc tay lên, chạm vào gã trước mặt. Năng lực đi vào người gã. Trong mắt tôi, thân thể gã dần nhỏ lại, từ hình hài người lớn biến thành trẻ em, ngay sau đó thì biến mất.



Tay tôi đè lên những sợi xích đang hội tụ trở lại, năng lực men theo dây xích, lan đến những người kia.



Họ không hề gào lên, thậm chí có thể vẫn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì đã đồng loạt biến mất.



Tôi nghe thấy tiếng cọ sát của dây xích.



Dây xích dưới tay đã biến mất.



Mộc Ái nằm trên đất, xoay đầu qua, đưa đôi mắt khóc đến sưng húp nhìn tôi.



Tôi chầm chậm đi đến, đỡ Mộc Ái dậy.



Mộc Ái sụt sùi, hỏi: “Họ… đi đâu rồi?”



Tôi không nhìn Mộc Ái, chỉ nhìn chăm chú vạt áo của cô bé, chỉnh áo ngay ngắn lại.



“Về nhà rồi. Anh đưa họ về nhà của họ rồi.” Tôi đáp.



Mộc Ai im lặng vài giây: “Em, bây giờ em là ma đúng không? Em… chết rồi đúng không?”



“Đương nhiên không phải.” Tôi ngẩng đầu lên nhìn Mộc Ái: “Em là người. Em mới là người.”



Chứ không phải… cái đám không phải con người khi nãy.